"Chỉ là chòm râu dài đó... đã dọa sư thúc ta giật mình."
Tửu Cửu xoay mộc thìa nhiếp xoay trong tay, lại ngửi bình rượu ở bên cạnh, có chút sợ hãi nói: "Ta còn cho rằng sẽ mất cân bằng âm dương, biến thành bất nam bất nữ gì đó chứ."
Lý Trường Thọ khẽ cười lắc đầu, đối với mạch suy nghĩ của tiểu sư thúc, luôn luôn vô cùng khâm phục.
"Sư thúc, hôm nay sau khi lò đan dược này luyện chế xong, có lẽ ta sẽ bế quan nửa năm đến một năm, để tu hành Tam Muội chân viêm.
Mấy bình rượu kia ta đã sớm chuẩn bị xong số lượng một năm cho sư thúc, nhưng mấy thứ này uống quá nhiều cũng không tốt lắm, sư thúc vẫn nên uống với số lượng vừa phải.
Đặt ở chỗ cũ, trên kệ bên cạnh hũ rượu thuốc kia."
"Nửa năm sao?"
Tửu Cửu thu hồi mấy bầu rượu kia, tiện tay đặt mấy bầu rượu trống không xuống, chắp tay sau lưng từ bên cạnh đi tới, nghiêm trang dặn dò:
"Tuy nói Tam Muội chân viêm có thể tu hành từ Phản Hư cảnh, nhưng thứ này ban đầu cần thiêu đốt tinh khí thần cô đọng mồi lửa!
Ngươi tuyệt đối đừng nóng vội, luyện pháp thuật đến mức hao tổn nguyên khí, kết quả lại làm cho thần hư của mình chướng khí hư, vậy thì hỏng bét!"
Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, tiếp tục vùi đầu vào quy trình dược thảo.
Tửu Cửu có chút nhàm chán ngáp một cái, thầm nói: "Mấy năm nay ta bị kẹt trong bình cảnh, đột phá tu hành cũng có chút phiền phức.
Chỉ có điều trước đây ta cũng từng có tình trạng như vậy mấy lần, kẹt bình cảnh mấy năm, không hiểu sao mình lại đột phá rồi.
Sau khi đột phá phải bế quan mấy năm, có thể là mấy chục năm, có thể ngươi sẽ không gặp được bản sư thúc trong một khoảng thời gian dài rồi."
Lý Trường Thọ cười nói: "Bây giờ sư thúc đã chủ tu Vô Vi kinh rồi."
"Đúng vậy." Tửu Cửu ngồi lên một ghế trúc bên cạnh bàn, có chút buồn bực nằm nhoài lên bàn, “Đợi ngươi thành tiên, cũng có thể tu hành Vô Vi kinh, nếu tư chất ngươi tốt hơn một chút, Phản Hư cảnh cũng có thể tu hành.
Đáng tiếc...
Đúng rồi, ta nghe Ngũ sư huynh nói, hình như sư phụ ngươi cũng bắt đầu lĩnh hội Vô Vi kinh rồi."
"Vâng, hai tháng trước sư phụ đã nhận được kinh văn do chấp sự trong môn đưa tới." Lý Trường Thọ thuận miệng nói, "Thật ra với tâm thái như vậy của sư thúc, tu hành Vô Vi kinh khít khao nhất, không bắt buộc, không cầu nhiều."
Tửu Cửu nháy chớp chớp mắt, "Tiểu Trường Thọ, sao ngươi lại nói cùng một giọng điệu với sư tôn của ta chứ."
Lý Trường Thọ nói: "Lúc trước Tửu Ô sư bá cũng cho đệ tử một quyển Vô Vi kinh, những lời này không phải đều là ý tứ trong kinh văn sao?"
"Hóa ra là vậy."
Tửu Cửu thì thầm một tiếng, ngồi bên cạnh yên tĩnh nhìn Lý Trường Thọ sắp xếp thảo dược, bất tri bất giác có chút xuất thần...
Một lát sau.
"Tiểu Thọ Thọ... thật ra ngươi cũng thật đẹp trai nha... hắc hắc hắc. . . Lúc trước tại sao ta lại phát hiện ra chứ?"
"Hả?"
Lý Trường Thọ đã bắt đầu chuẩn bị luyện đan quay đầu nhìn lại, phát hiện sư thúc đã nằm sấp trên bàn ngủ, trong miệng vẫn còn lầm bầm chuyện hoang đường.
Sau khi thành tiên, cơ thể thần tiên không chút nhiễm bẩn, ngày thường mái tóc dài của tiểu sư thúc không được chải chuốt, nhưng cũng óng ả, đen nhánh sáng ngời.
Chỉ là nàng buộc một đuôi phượng đơn giản, không có đồ trang sức, không thi phấn trang điểm, làm cho người khác có cảm giác rất đơn thuần trong sáng.
Tiểu sư thúc sau khi ngủ thì có được hình dung làn da trắng mịn, tâm tình thì trong sáng.
Đáng tiếc, lúc tỉnh dậy thì rất khác xa.
Lắc đầu cười một tiếng, Lý Trường Thọ rón rén đi ra bên ngoài phòng đan, xem xét những tiểu linh ngư trong hồ được tạo hình thành Âm Dương ngư, đợi Tửu Cửu nghỉ ngơi tỉnh lại.
Dù sao mình là có việc cầu người, muốn mượn tiên lực tinh khiết của Tửu Cửu để luyện đan, cũng không thể quá mức hà khắc với tiểu sư thúc.
Hai ngày sau.
Luyện xong đan dược, Lý Trường Thọ tạm thời phong kín phòng đan, chỉ mở ra trận pháp trong phạm vi ba trượng gần phòng đan.
Đợi sau khi đưa tiễn Tửu Cửu, hắn lại đi tìm Linh Nga căn dặn chuyện mình muốn bế quan.
Lần bế quan này, Lý Trường Thọ chính là muốn chính thức ngưng tụ thành mồi lửa Tam Muội chân viêm, nếu không có gì thay đổi cũng phải mất nửa năm.
Linh Nga đang mặc y phục rộng rãi luyện công, nghiên cứu kỹ xảo rắc thuốc dưới gốc cây liễu, lập tức có chút buồn bực...
"Sư huynh, lần này huynh không bế quan trong phòng đan đó sao?"
"Tu hành Tam Muội chân viêm dễ gây nổ phòng." Lý Trường Thọ cười nói, "Về sau ta sẽ làm một chiếc bè gỗ nhỏ, bế quan trong hồ, như vậy sẽ ổn thỏa hơn một chút."
Linh Nga khẽ chớp mắt, có chút muốn nói lại thôi.
Lý Trường Thọ đặt mấy bình sứ vào trong tay nàng, căn dặn nàng cách dùng và liều lượng của mỗi bình đan dược.
Đáy lòng không ngừng suy nghĩ, cuối cùng Tiểu Linh Nga vẫn nhỏ giọng hỏi một câu:
"Sư huynh, Tam Muội chân viêm... không cần phải giấu sao?
Không phải pháp thuật này rất lợi hại sao?"
Lý Trường Thọ tiện tay gõ đầu sư muội, đương nhiên không dùng bao nhiêu lực.
Cho dù hai người đang mặt đối mặt, nhưng Lý Trường Thọ vẫn dùng pháp thuật truyền thanh, giải thích tỉ mỉ:
"Mấy năm nay mới ngừng giảng bài, muội đã quên lời ta dạy cho muội rồi sao?
Tam Muội chân viêm là sư tôn của Tửu Ô Tửu Cửu ban thưởng, không cần cố ý giấu đi, ngược lại sẽ càng làm cho người ta sinh nghi.
Cần phải để người bên ngoài nghĩ không ra, đoán không được, sẽ không dựa vào tin tức ngày thường muội để lộ ra mà liên tưởng đến, như vậy mới xem như át chủ bài, chứ không phải chỉ lấy uy lực lớn nhỏ đến bàn luận."
Linh Nga le lưỡi, cúi đầu ngoan ngoãn dạy dỗ.
Lý Trường Thọ lấy ra hai bình sứ, truyền thanh nói: "Hai bình đan dược này muội đặt trước cửa sư phụ, đây là tiên đan ta luyện chế cho sư phụ, có công hiệu phản thanh hóa trọc.
Muội cũng đừng vụng trộm, sẽ bị dược lực của tiên đan kéo căng."
Linh Nga lập tức vui vẻ, "Vậy chẳng phải sư phụ ăn vào sẽ..."
"Haizz..." Lý Trường Thọ lắc đầu, than nhẹ, đi vào trong rừng, chuẩn bị làm ra bè gỗ nhỏ để sau này dùng.
Lam Linh Nga mở ra bình ngọc ra ngửi, một cỗ nguyên khí thuần khiết đập vào mặt.
Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, cả người có chút đầu nặng chân nhẹ, chóng mặt trở về nhà mình, vội vàng đả tọa tu hành hóa giải dược lực.
Lý Trường Thọ thấy thế thì cười khẽ, tìm một mảnh rừng già, vén tay áo lên bắt đầu làm một vố lớn.
Hai ngày sau...
"Động tĩnh gì vậy?"
Lam Linh Nga vừa đả tọa tỉnh lại đứng dậy nhìn ra ngoài cửa gỗ, chu miệng nhỏ, thở nhẹ, trên trán xinh đẹp treo đầy hắc tuyến...
“Về sau ta sẽ làm một chiếc bè gỗ nhỏ.”
Trong đầu vang vọng những lời nói ban nãy của sư huynh, nhìn lại chiếc đại lâu thuyền “đơn sơ” dài năm mươi trượng vừa mới xuống hồ kia, Lam Linh Nga không nhịn được vỗ trán.
Sư huynh có hiểu lầm gì đó với hai chữ lớn nhỏ sao?
Lam Linh Nga cúi đầu mắt nhìn đường cong do mình luyện công ra, khóe miệng khẽ co quắp lại.
Thối sư huynh, quả nhiên...
Bị Tửu Cửu sư thúc lấy đi mất tiêu chuẩn lớn nhỏ rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]