Ba tháng sau, chỗ sâu trong Đông Hải, phía trên Thủy Tinh cung.
Trải qua một loạt sự việc —— Long tử phản nghịch, Long mẫu nói giúp, Long vương hạ lệnh tra kỹ, một tên cá tinh Hải tộc dạy dỗ Long tử bị cho lên nồi, bị thái mỏng tại chỗ, dính hành gừng giấm tỏi...
Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Hồng Hoang lại còn không có mù tạc, không thể làm sashimi hoàn hảo được.
Lúc này, Nhị thái tử Long cung Ngao Ất bị cột vào một con trai lớn nằm trong thuyền vội vã đuổi theo về hướng Nam Hải.
Bên trong thuyền ngoại trừ Ngao Ất ra chỉ có vài tên Tiên giao binh và một Quy tiên nhân có lông mày và râu bạc trắng.
Vị Quy tiên nhân đã về hưu này ngồi ở bên cạnh Ngao Ất, đang thở dài khuyên giải:
"Điện hạ, ngài sao lại phải đối cứng với một Độ Tiên môn nho nhỏ kia?
Độ Tiên môn đó có tài đức gì? Coi như bệ hạ bảo ngài đi qua đó bái sư, hắn cũng dám thu nhận ngài.
Hơn nữa ngài cũng phải suy nghĩ cho bệ hạ một chút, hiện tại bệ hạ đang ra sức dẹp nghị luận của mọi người, đè ép tất cả âm thanh xuống, để cho ngài ra ngoài đi bái Thánh Nhân môn đình!
Lần này, lão thần cũng không để ý đến da mặt đưa điện hạ ngài đi bái sư người của đạo môn tam thánh đại tiên nhân Ô Vân tiên.
Mặc dù vị đại tiên nhân này danh tiếng không vang dội, nhưng hắn đứng hàng thứ bảy trong số tiên nhân đứng đầu của Tiệt giáo tùy hầu, rất được người đạo môn tam thánh coi trọng, theo hầu là một cái kim ngao là đồng tộc với lão thần, năm đó cũng có mấy phần giao tình.
Điện hạ vậy cũng coi như là đúng tâm ý của ngài;
Ngài ngàn vạn lần đừng có gây ra chuyện lớn gì!"
Ngao Ất nghiêng đầu nhìn về một bên, sắc mặt mang theo một chút không cam lòng.
Nhưng dù sao hắn cũng chỉ có mười tuổi, mặc dù bị 'Trứng dạy' rất nhiều năm nhưng thật sự xuất thế cũng mới có mười năm thôi;
Lão quy ở bên cạnh không ngừng thuyết phục, Ngao Ất dần dần có một chút do dự.
"Vị đại tiên này có thể có diệu pháp Thánh Nhân không?"
"Đương nhiên là có."
Vị Quy tiên nhân nắm lấy cơ hội bắt đầu nói với Ngao Ất vị Ô Vân đại tiên này uy phòng cỡ nào, lại làm Thông Thiên giáo chủ thích đến cỡ nào, nhưng tình tình của bản thân vô cùng khiêm tốn, không lộ tài năng ra bên ngoài.
Rất nhanh, Quy lão tiên sinh lại thở dài một tiếng, truyền thanh nói với Ngao Ất:
"Điện hạ, lão thần nhìn ra ngài muốn làm gì, nhưng việc này cũng không đơn giản như ngài nghĩ, không phải là cứ giày vò giày vò mà có thể có kết quả tốt.
Hư hoa giả mộng, tỉnh mộng băng cứng, ai cũng không muốn từ trong đó tỉnh lại;
Ngài hãy thông cảm cho bệ hạ, bệ hạ là người quản sự ngồi ở vị trí cao nhất trong Long tộc, ngài ấy không thể làm việc tùy tiện được, nếu động vào một cái không thể động, cả một tòa tháp đồ sợ sẽ lâm nguy."
Ngao Ất lộ vẻ mặt suy tư, sau đó chậm rãi gật đầu.
'Tóm lại, ra khỏi Long cung, Hồng Hoang lớn, sau này bản thái tử có thể rong chơi thoải mái!'
Bái một vị đại tiên làm sư phụ, vẫn là ỷ vào thân phận Thái tử Long cung của mình, chuyện quẫn bách ở Long cung giải thích thế nào?
Con cháu khác ở Long cung có mấy ai có thể bái đại tiên làm sư phụ như vậy?
Hắn muốn tìm là đường ra Long tộc không phải là đường ra của một vị Nhị thái tử Đông Hải Long cung.
Tạm thời ổn định vị lão thần này trước đã, sau này lại tính tiếp.
Trong gió biển gào thét, Ngao Ất dần dần lộ ra một chút ý cười, biểu hiện 'Ngây thơ' đúng với lừa tuổi của hắn, Quy tiên nhân kia cũng dần dần thở phào nhẹ nhõm.
...
Độ Tiên môn, sâu trong rừng của núi Phá Thiên, chính là chỗ tu tiên của Tửu Cửu tiên nhân.
Tửu Cửu cưỡi hồ lô lớn từ phía núi Tiểu Quỳnh bay trở về, cả người như không có khí lực, ủ rũ cúi đầu đi về lầu nhỏ của mình, lại ngồi xuống bậc thang trước lầu gỗ, thân hình nằm ngửa xuống.
Cả người mềm oặt giống như tượng đất bị tan ra, ôm hồ lô lớn của mình nằm ở đó thởi dài một hồi...
"Thật nhàm chán, Tiểu Thọ Thọ mới bế quan ba tháng sao cảm giác giống như đã qua ba năm rồi, lại không có ai chơi đùa cùng ta..."
"Ai, sư tỷ đều có sư huynh bồi, sư huynh còn đi bồi người khác.
Đại sư tỷ cùng Nhị sư huynh, Tứ sư tỷ cùng Ngũ sư huynh, Lục sư tỷ cùng Thất sư huynh, mãi mới có Bát sư huynh với Cửu sư muội, không ngờ Bát sư huynh học Tam sư tỷ cùi chỏ rẽ ngang liền ra khỏi núi Phá Thiên...
Ai, Lão Cửu ta số thật khổ, cũng bởi vì là số lẻ nên phải cô đơn không ai bồi...
Cố ý vẫn là đệ tử quan môn của sư phụ, ai..."
Cách vách cửa sổ lầu nhỏ bị đẩy ra, Tửu Thi tươi cười rạng rỡ gần đây giống như lại trẻ đi mấy trăm tuổi thăm dò nhìn sang hướng bên này, nghe được Tửu Cửu về không nhịn được nở nụ cười.
Tửu Thi từ trong cửa sổ bay ra giống như tiên tử mặc váy nghê thường bay ra từ trong tranh, hạ xuống bên cạnh Tửu Cửu, ngồi ở trên bậc thang gỗ, đưa tay nhéo chóp mũi của Tửu Cửu.
"Sư tỷ." Tửu Cửu trở tay ôm lấy Tửu Thi, từ từ nhắm hai mắt kêu rên một trận, "Đi cùng muội đến núi Tiểu Quỳnh đi, muội muốn đi chơi đấu đại thần, muội muốn đi chơi mô phỏng tiên sinh!"
Tửu Thi cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ đầu sư muội, "Sư muội ngốc, núi Tiểu Quỳnh kia là nơi ta có thể đi sao?"
"Ừ? Sư tỷ sao tỷ lại không thể đi?"
"Sư tỷ đi, muội sẽ không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Chuyện này, xấu hổ cái gì?"
Tửu Cửu ngoẹo đầu, "Tứ sư tỷ có phải tỷ hiểu lầm cái gì không? Muội và Tiểu Thọ Thọ là quan hệ sư thúc sư điệt thuần khiết."
"Ồ? Thật sao?"
Tửu Thi híp mắt cười một tiếng, ánh mắt đầy tính xâm lược.
Tửu Cửu lại không nhịn được nháy mắt mấy cái, rụt cổ một cái, "Không... Thật sao?"
"Đúng, sư thúc và sư điệt thuần khiết mỗi ngày đều cùng nhau luyện đan bày trận, sớm chiều ở chung, thân mật khăng khít."
"Nào có thân mật khăng khít! Hắn có bệnh!"
Tửu Thi sửng sốt một chút, vội hỏi: "Bệnh gì? Trường Thọ sư điệt trong người có bệnh không tiện nói sao? Đây là một vấn đề lớn đó."
"Không phải là bệnh không thể nói gì đó, Tiểu Thọ Thọ không thể bị nữ tử ngoài sư muội hắn đụng chạm vào, nếu không toàn thân sẽ run rẩy."
Tửu Cửu cười nói: "Sư muội hắn là người hắn nhìn lớn lên cho nên không sao, nếu như với muội thì trong trường hợp đánh một quyền hoặc vỗ tay các loại nằm trong giới hạn thì cũng có thể."
Tửu Thi ôm cánh tay trầm ngâm hai tiếng, đột nhiên nói: "Bệnh này triệu chứng như thế nào? Có thể nói rõ chi tiết với sư tỷ không?"
"Được, trước đó lúc muội mang Tiểu Thọ Thọ đi Bắc Châu..."
Một lát sau, Tửu Thi ôm Cửu sư muội nhà mình cười đến run rẩy cả người, ở bên tai của Tửu Cửu nói mấy câu gì đó, Tửu Cửu đầu tiên là ngẩn người sau đó không nhịn được nâng trán.
"Tiểu tử này lại dám lừa gạt bản sư thúc!"
"Ai, Tửu Cửu muội bình tĩnh một chút, loại nam tử thủ thân như ngọc này chính là bảo bối hiếm có thế gian, muội tuyệt đối đừng bỏ lỡ."
Tửu Cửu nhất thời vô cùng lúng túng, lại tức đến dậm chân liên tục, "Sư tỷ tỷ nói lung tung cái gì vậy! Muội làm sao có thể cùng!
Ai nha, muội trở về bế quan đây!"
"Qua mấy ngày nữa không phải muội phải đi làm hộ vệ đại hội lịch luyện sao?"
"A, đúng vậy... Muội về bế quan mấy ngày trước không được sao!"
Tửu Cửu đứng dậy đi về hướng lầu các của mình, Tửu Thi cười khẽ một tiếng, lướt đi đuổi theo.
"Tiểu Cửu Cửu với Tứ sư tỷ thì có gì mà thẹn thùng, trước tiên Tứ sư tỷ dạy ngươi cách ăn mặc trang điểm như thế nào..."
"A, mới không cần."
"Đến đây, trước hết để cho Tứ sư tỷ nhìn một cái xem bây giờ Tửu Cửu nhà ta có dáng vẻ như thế nào."
"Tứ sư tỷ tỷ không cần sờ loạn... Ghét, ai nha!"
Mặt trời ngả về phía tây, tiếng cười đùa của hai vị tiên tử nhẹ nhàng theo gió vang vọng xung quanh.
Trong tiểu lâu ở cách vách, đạo nhân lùn có vành mắt hãm sâu khuôn mặt tiều tụy tiện tay mở ra trận pháp bên ngoài lầu của Tửu Cửu.
Sau đó, đạo trưởng lùn nhìn cơm chùa thập toàn đại bổ ở trên bàn, khéo miệng không nhịn được co giật mấy cái...
Ở đại hội lịch luyện lần này Tử Cửu vẫn làm hộ vệ đi đến Bắc Câu lô châu, bởi vì lần trước đã xảy ra một ít vấn đề nên lần này trong môn cử thêm một vị Chân Tiên đi cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]