🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Trường Thọ có chút hứng thú bí mật quan sát phản ứng của các đồng môn, như vậy có thể thu được rất nhiều tin tức.

Chẳng hạn như Hữu Độc Huyền Nhã thật đơn thuần, lúc này cổ đã xấu hổ đến mức trở nên phiếm hồng, nàng vẫn đang dùng lực hô hấp, cố hắng cứu vãn lại chút “tai nạn” mình đã gây ra.

Mà mấy sư thúc sư bá thọ hơn ngàn năm đều những người lão luyện, lúc này vô cùng trấn định, không hề có chút biến sắc nào.

Lúc này một vị sư bá trong Độ Tiên môn đang truyền âm với hai mươi sáu người khác:

"Chỉ cần chúng ta đủ trấn định, như vậy có thể xem như không có chuyện gì xảy ra."

Mấy đệ tử lập tức điều chỉnh lại trạng thái.

Lý Trường Thọ thu hồi lại ánh mắt đang quan sát khắp nơi, ánh mắt lại quay về Tửu Cửu đang ngồi bên cạnh mình, sau đó dời mắt đến vỏ trai lớn đang khép kín bên cạnh.

Những nữ trai này là sợ bị đánh nên trốn đi sao?

Không còn tiếng nhạc Hồng Hoang đả kích quấy nhiễu, hắn bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu nguyên lý vận chuyển của trận pháp nơi này, và con đường thoát thân nhanh nhất khi xảy ra chuyện khẩn cấp.

...

"Nhàn phong thổi qua đình, tự ta ầm ĩ ca.

Bất giác tiên lâm mịch, nấu rượu đãng bích ba."

Phía trên mây trắng, trong tiếng đoản ca, Độ Tiên môn tiệc xong tiến lên tiên nhân say rượu mà về.

Lần đầu tiên Tề Nguyên lão đạo đứng trước cửa đại đồ đệ nhà mình hô hai tiếng, phát hiện không ai đáp lại, lại nhìn tiểu đồ đệ đang chăm chỉ bế quan tu hành, lúc này mới lảo đảo trở về nhà cỏ của chính mình.

Vừa muốn đẩy cửa đi vào, dường như Tề Nguyên nghĩ đến điều gì đó, cười nói: "Gần mười năm nay ta vẫn luôn bế quan tu hành, cũng không đi dạo Tiểu Quỳnh phong xem sao.

Đi xem cảnh sắc ở các nơi một chút, nhất mạch này là sư phụ đã để lại, bần đạo cũng coi như tạm thời giữ vững."

Khẽ thở dài, Tề Nguyên chắp tay bay về phía khu rừng cách đó không xa.

Nếu như lão đạo bước thêm một bước về phía trước, đẩy cửa gỗ ở trước mặt ra, như vậy có thể nhìn thấy trên mặt bàn để lại một bức phong thư.

Mà những phong thư giống như vậy, không chỉ ở trên bàn, mà trên bồ đoàn của lão đạo ngồi, trên giường, và xà nhà, đều là những vị trí có thể ngẩng đầu là thấy, đều được đặt cẩn thận ở đó.

Lý Trường Thọ sợ sư phụ không nhìn thấy.

Nhưng cũng có lúc Lý Trường Thọ tính sai, lúc sư phụ say rượu sẽ không trực tiếp trở về căn phòng nhỏ yêu thích nhất của sư phụ...

Thật ra nội dung trong bức thư rất đơn giản, chính là chúc mừng sư phụ thành tiên, sau đó giải thích mình được sư môn phái đi Đông Hải, đại khái phải mất bảy tám ngày mới có thể trở về, cuối cùng căn dặn sư phụ tạm thời đừng đi ra đằng sau, gần đây phòng đan mới xây có rất nhiều mê trận và khốn trận.

Lúc hắn gần đi đã mở ra hơn phân nửa...

Tuy xuất sư bất lợi, ngay từ ban đầu đã bị Long cung bày cho một trận, thế nhưng đám người Độ Tiên môn cũng vì thế mà trở nên cẩn trọng hơn.

Lý Trường Thọ khá mừng vui vì điều này, bản thân hắn đã không buông lỏng cảnh giác chút nào.

Người xưng quanh dần dần nhiều lên, Lý Trường Thọ có hơi khó chịu với hoàn cảnh này, đặc biệt là lúc ở khoảng cách gần, mấy hướng liền đều là người lạ, giây phút nào cũng luôn không ngừng chú ý đến cỏ lay gió thổi.

暗中施起风语咒;

Âm thầm thi triển Phong ngữ chú.

Chỉ cần phàm là chỗ có gió nhẹ lướt qua, đều sẽ mang đến thông tin cho Lý Trường Thọ, còn hắn thì dụng tâm xử lý đâu vào đấy những thông tin này.

Khi dùng linh thức dò xét người bên ngoài, tương đương với việc dùng mắt để nhìn chăm chú vào người ta, người sau nếu nhanh nhạy hơn một chút thì sẽ cảm nhận được.

Đây là thuộc ‘Chủ động dò xét’.

Còn lúc dùng Phong Ngữ chú, ngoài việc có thể khóa chặt linh thức của người truyền thanh, mà cũng có thể tự tiếp nhận thông tin xung quanh.

Cái này được Lý Trường Thọ gọi là 'Bị động dò xét', ưu điểm là sẽ không hao tổn lực của thần hồn, khuyết điểm là các loại tin tức cùng nhau vào, cần tốn hết sức liên tục phân tích.

Trước đây từ rất sớm, Lý Trường Thọ đã có ý thức huấn luyện lực quan sát, nghị lực và lực tập trung của mình;

Trạng thái lúc này đây, đổi lại là luyện khí sĩ Quy Đạo cảnh giới giống hắn, phần lớn chống đỡ được mấy canh giờ sẽ nhịn không được thất thần, buông lỏng giám sát xung quanh mình.

Lúc mà Lý Trường Thọ thi triển Phong Ngữ chú giám sát quanh mình, là đã có thể giữ liên tục mấy trăm canh giờ không ngừng nghỉ!

Tuy nhiên…

Không cẩn thận biến nhân sinh tu tiên đang tốt đẹp của mình thành ‘Máy theo dõi hình người’ đúng là có hơi chút cảm giác bi thương…

Nhưng ít ra tâm có thể yên ổn được một chút.

Bởi vì dùng Phong Ngữ chú giám sát khắp nơi, cho nên Lý Trường Thọ cũng có thể nghe được tiếng nói tiếng cười của đông đảo luyện khí sĩ, từ đó nghe ra rất nhiều việc nhỏ thú vị.

Đề tài thảo luận của nhóm Chân Tiên ở đây, phần lớn quay chung quanh đại hội lần này, cùng với vị chủ đài bên trên Thiên Tiên hội tụ.

Nhóm Chân Tiên phần lớn sẽ quan tâm đến ước định sẽ đạt được trong chuyến này cùng với Long cung, biên giới Đông Hải sẽ phân chia như thế nào, sau này luyện khí sĩ của Nhân tộc đến Đông Hải có thể bị Long tộc gây khó dễ hay không.

Mà đề tài thảo luận của nhóm đệ tử trẻ tuổi, vĩnh viễn sẽ có hai chữ 'Thiên kiếp'.

Phần đông luyện khí sĩ đều e ngại thiên kiếp, tất nhiên là do thiên kiếp hung hiểm vô cùng, là ai cũng không tránh khỏi bị rèn luyện.

-- Tất nhiên, nếu như dừng việc tu hành, hoặc là kẹt chết ở các bình cảnh cảnh giới Luyện Khí, Quy Thần, Phản Hư, Quy Đạo, không thể đột phá, vậy cũng không cần đối mặt với thiên kiếp.

Vô cùng nhiều luyện khí sĩ bên trong Độ Tiên môn, chỉ cần không phải là tẩu hỏa nhập ma, thì đều có cơ hội đối mặt với thiên kiếp;

Điều này là do Độ Tiên môn được xem như danh môn tiên tông của Đông Châu, Nhân tộc có tư chất bình thường rất khó vào được, hơn nữa đạo thừa (sự truyền thừa từ đạo gốc) hoàn chỉnh, công pháp cao minh, các chế độ trong môn thì được hoàn thiện, phúc lợi tốt.

Những tiên môn khác thì không chắc chắn như vậy.

Phóng mắt ra Hồng Hoang và ba ngàn thế giới, 90% Nhân tộc đều không có tư chất tu hành thành tiên, mà 95% Nhân tộc đều là phàm nhân;

Trong quần thể luyện khí sĩ, bởi vì sự hạn chế của tư chất, công pháp lại không trọn vẹn, có lẽ 90% là sẽ không đạt được thiên kiếp để thành tiên;

Phần trăm phía sau có thể sống sót thành công qua tiên kiếp hay không, lại chỉ có 1, 2% mà thôi…

Ước chừng như vậy, xem ra số lượng tiên nhân của Nhân tộc cũng không nhiều.

Nếu không thì, số lượng tiên nhân của Nhân tộc lúc ấy, đã thực sự có thể nghiền ép được cả sự kết hợp giữa hai tộc tiên nhân giữa thời kỳ cường thịnh của Vu Yêu năm đó!

Không còn cách nào, Nhân tộc có thể sinh được rất… khụ, cơ số của Nhân tộc thực sự quá to lớn.

Lý Trường Thọ đọc khá nhiều cổ tịch, đã tổng kết ra Nhân tộc sở dĩ có thể nhanh chóng quật khởi sau thời kỳ Vu Yêu đại chiến, đánh tan ba nhân tố lớn của Vu tộc và Yêu tộc:

Thứ nhất, cơ thể trời sinh mà đại thần Nữ Oa giao phó;

Thứ hai, tốc độ sinh sôi, cùng với tính thích ứng mạnh mẽ trước hoàn cảnh;

Thứ ba, lực ngưng tụ và lực hướng tâm mà hiền tiên của Nhân tộc mang theo.

Như luận điệu gì mà 'Thiên đạo đại hưng Nhân tộc', Lý Trường Thọ không tin cho lắm.

Thiên đạo chí công vô tư làm sao sẽ thiên vị một tộc nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.