Chương trước
Chương sau
Trên đường bay tới khu nhập tọa, Lý Trường Thọ đã tìm kiếm được đại khái về địa hình, lúc này đang nghiên cứu thuộc tính của trận pháp thủy liên đài này, và những lỗ hổng có thể tồn tại ở trong này.

Mặc dù khắp nơi đây đều là nước, nhưng rõ ràng dùng thuật độn phong rất thích hợp cho việc chạy trốn ở nơi này.

Một là tốc độ của độn thủy khá chậm, hơn 10 năm trước Lý Trường Thọ mới bắt đầu tu hành, không nắm giữ thuần thục như thuật độn phong.

Hai là, trên biển có gió to, hơn nữa...

Phụt! Phụt!

Với áp chế cực lực sẽ không thể áp chế nổi, cuối cùng đến bất đắc dĩ mới phóng thích ra tiếng pháo vang song thanh này!

Còn có hương vị kỳ quái đang tràn ngập kia nữa, và một mùi thơm ngát thoang thoảng mang theo một mùi chua chua không thể giải thích...

Có lẽ là, hôm qua ăn đan dược dưỡng nhan cố dung...

Mùi chua này giống như Trú Nhan thảo trăm năm?

Tuyệt.

Lý Trường Thọ mở he hé mắt, nhìn về phía phát ra tiếng, phát hiện tiếng pháo nổ song thanh là kiệt tác của một vị sư tỷ nào đó.

Mà bây giờ vị sư tỷ này đang trấn định tự nhiên ngồi ở đó, nếu như không phải hai tay nàng đang cố gắng ấn mép váy, thật sự giống như không có chuyện gì xảy ra.

Bên cạnh nàng có hai sư đệ, đã xấu hổ đến mức không biết nên ngồi hay nên đứng, khóe miệng cũng bắt đầu run run!

Thật ra đây cũng là một giáo huấn.

Cũng may mà Long cung chỉ trêu chọc người khác, chứ không trực tiếp hạ độc hạ cổ...

Con người mà, ai chưa từng ra hư cung chứ?

Mặc dù các vị Luyện Khí lục giai đã bắt đầu tích cốc, có lẽ đã sớm học được cách khống chế khí bẩn trong cơ thể mới đúng.

Lúc này, ở chỗ Độ Tiên môn có hai mươi bảy người, có tám người lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, ba người đã thất thủ ở cửa sau phát ra tiếng vang.

Hữu Cầm Huyền Nhã đột nhiên đứng dậy, vội vã đi tới trước hai sư bá có kinh nghiệm già dặn nhất, thấp giọng nói mấy câu.

Hai vị sư bá này cũng là lớn tuổi, lúc này mới chú ý tới trong trái cây trước mặt có cạm bẫy nhỏ.

Lý Trường Thọ thật sự có chút bất đắc dĩ.

Đi theo đội ngũ như thế này, làm gì có cảm giác an toàn chứ?

Trình độ hợp tác đoàn đội như thế này, không bằng chính mình thả hai người giấy...

Về sau vẫn nên ít đi ra ngoài, sau khi trở về phải nghĩ cách giải quyết Tửu Ô sư bá, để cho ông ấy ngàn vạn lần đừng gây thêm phiền phức cho hắn nữa.

Hữu Cầm Huyền Nhã ngẩng đầu nhìn Lý Trường Thọ, sau đó cắn môi, sắc mặt ửng đỏ, vội vàng chạy trốn về chỗ ngồi của mình, tiếp tục nhắm mắt ngưng thần, ra sức nhẫn nại.

Thật ra nàng vẫn còn tốt, cũng giống như Lý Trường Thọ chỉ ăn một quả nho.

Nhưng khác biệt chính là, Lý Trường Thọ cố ý dùng pháp lực bao bọc để cho quả nho tản ra từng tia dược hiệu trong cơ thể mình, cho nên hắn chỉ đánh một nấc.

Sau đó Lý Trường Thọ lén lút phun hạt nho kia ra, nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã thì không làm như vậy.

Phụt. . .

Lại có một vị nhân huynh thất thủ.

Phụt phụt...

Phản ứng dây chuyền?

Ồ, vị sư muội này đã đỏ mặt lên, đoán chừng đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi.

Dù sao trong ấn tượng của mọi người, tiểu tiên nữ nhất định phải đoan trang không thể đánh rắm.

Chậc...

Xin hỏi tiếng vang còn mang chuyển âm và chỉ huy điều hành là sư tỷ người phải dùng bao nhiêu khí lực đè ép cơ vòng mới xuất hiện ra được!

Lý Trường Thọ không nhịn được cúi đầu một tay nâng trán, hắn cũng không nghĩ tới, bản thân lại có kỹ năng ẩn giấu như vậy.

Đơn thuần là bị ép buộc ra ra ngoài!

Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng của một vị sư bá truyền tới nói:

"Tất cả đều phải chú ý, trong những trái cây trước mặt các ngươi có một ít cạm bẫy, đây là Long cung muốn làm cho chúng ta xấu mặt, những quả nho tuyệt đối không thể ăn, rượu ở bên cạnh cũng không thể uống, loại rượu này được lên men từ quả nho!"

Rượu?

Bởi vì lúc trước không nghĩ tới việc động vào rượu, Lý Trường Thọ cũng theo bản năng không để ý đến rượu ngon trong chén dạ quang ở bên cạnh.

Mà cùng lúc đó, trong nháy mắt Lý Trường Thọ cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.

Men theo ánh mắt này nhìn tới một phương hướng, thấy Tửu Cửu sư thúc đang toàn thân run rẩy ngồi ở đó, đôi mắt to tràn đầy cầu cứu nhìn chằm chằm mình, từ ngồi xếp bằng đã đổi thành dáng ngồi con vịt.

Chén rượu ở trước mặt đã rỗng tuếch, không còn nửa giọt!

Điều này...

Sở thích cá nhân cũng có thể lý giải được.

Nhưng...

Sư thúc đại nhân ngài đột nhiên đứng dậy làm gì? Còn đi qua đây làm gì?

Lý Trường Thọ hoàn toàn không kịp nói điều gì, Tửu Cửu đã lấy thế nhanh như chớp lao đến, còn cầm bồ đoàn đặt bên cạnh hắn, trong mắt tràn đầy áy náy.

Ánh mắt này rõ ràng đang nói:

“Xin lỗi sư điệt! Sau khi trở về sư bá sẽ cố gắng đền bù cho ngươi!”

Chỉ thấy sư bá này ngồi cách Lý Trường Thọ ba thước, nhưng tay trái nàng nhẹ phất vạt áo đạo bào của Lý Trường Thọ, đạo bào của Lý Trường Thọ bắt đầu nhẹ nhàng bay lên rồi hạ xuống, bay lên rồi hạ xuống...

Mà nương theo tiết tấu này, Tửu Cửu đang ngồi cách ba thước ở bên kia truyền ra từng tiếng ——

Phụt, phụt...

Nữ trai ở bên cạnh nhịn cười đến mức sắp cắn nát bờ môi!

Lý Trường Thọ bình tĩnh như không có chuyện gì, không nhịn được mở miệng nói thầm:

"Aizz, bây giờ cũng không còn bao nhiêu người tới đây, chỗ này của chúng ta mở hai tiểu trận pháp cách âm cách họa, có lẽ Long cung cũng sẽ không nói điều gì.

Dù sao chúng ta cũng phải đợi bàn bạc một lát, nên đối phó như thế nào với bài binh bố trận so tài của các phái."

Trong nháy mắt, một nữ Chân Tiên đã ăn nho ở phía trước bắt được tín hiệu, cao giọng nói: "Tiếp theo đây chúng ta nên trao đổi việc bài binh bố trận như thế nào!"

Nói xong tiện tay hướng lên đỉnh đầu, dùng tiên lực trực tiếp tạo ra một kết giới trong suốt, bao quát hai mươi bảy người vào trong.

Sư bá đã truyền âm nhắc nhở bọn họ đầu tiên nhất bất đắc dĩ thở dài:

"Còn không mau xử lý tốt! Thật là!"

Trong nháy mắt, sắc mặt hơn mười người có chút xấu hổ, những tiếng phụt phụt xì xì bắt đầu vang lên không ngừng.

Lý Trường Thọ liếc mắt nhìn Tửu Cửu sư thúc ở bên cạnh, phát hiện người kia đang làm vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn, giống như muốn nói đứa bé này tại sao lại không xem trọng như vậy.

Tiếng vang bên nàng vẫn không dứt, vạt đạo bào phía sau Lý Trường Thọ vẫn luôn bay lên hạ xuống, bay lên hạ xuống...

Lý Trường Thọ mặt không thay đổi ngửa đầu nhìn bầu trời.

Tiểu sư thúc, ngài thấy ai đánh rắm mà bay quần áo lên không?

Cuối cùng, một trận “Khua chiêng gõ trống” dần dần trời yên biển lặng.

Khu vực chỗ ngồi bên cạnh cũng lần lượt hạ xuống từng thân ảnh, là “đoàn đại biểu” của Tiêu Dao Đông Lâm môn trong nhất mạch Tiệt giáo Đông Thắng Thần Châu.

Đi đầu là hai Chân Tiên, còn chắp tay vái chào nhóm người Độ Tiên môn; hai sư bá ngồi đầu tiên bên mình thì nở nụ cười miễn cưỡng vái chào đáp lại, từng người yên ổn nhập tọa.

Nghe thấy trong kết giới cách âm đã không còn động tĩnh, một vị Chân Tiên trong Độ Tiên môn đưa tay phân tán kết giới cách âm, còn bình tĩnh nói một câu:

"11 người các ngươi nhất định phải nhớ kỹ những lời căn dặn ban nãy của ta, đừng làm ra chuyện gì sai lầm."

Lý Trường Thọ đợi mấy đệ tử cùng hô lên đáp lại: "Tuân theo lời sư thúc (sư bá) dạy bảo."

Đúng vào lúc này, một trận gió biển thổi vào, theo Độ Tiên môn, thổi tới Tiêu Dao Đông Lâm.

Chỉ nghe thấy mấy tiếng loảng xoảng, mấy đệ tử trẻ tuổi ngồi phía trước của đối phương ngã người ra sau.

Có một tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài biến sắc, hô to về phía trước: "Tam sư thúc, có yêu khí!"

Một nữ tiên cười khiển trách: "Ít khi thấy nhiều yêu quái như vậy, đây là mùi tanh của biển cả."

"Bên dưới nhiều lính tôm tướng cua như vậy, bên cạnh còn có nữ trai đang đứng... càng không nói đến đây chính là địa bàn của Long cung."

Ngay lập tức, tám nữ trai ở bên cạnh đoàn đại biểu của hai nhà Tiên môn đã sớm nhẫn nại, từng người bao bọc tiên quang, rút mình vào trong vỏ trai, tám vỏ trai màu trắng tinh một trận lắc lư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.