Chỉ mới ho khan hai tiếng cả người đều truyền đến đau đớn làm cho Hữu Cầm Huyền Nhã từ trong mê man nhanh chóng tỉnh lại.
Đây là... nơi nào?
Hữu Cầm Huyền Nhã có chút cảnh giác ngồi dậy, hai chòng mắt đen nhanh tỏa ra hào quang lấp lánh màu đỏ, hang động âm u này ở trong mắt nàng lập tức như mặt trời giữa trưa, từng chút một hiện ra.
Luyện Khí sĩ đã tu hành đến Phản Hư cảnh cấp bốn giống như nàng âm thầm thấy rõ vật tự không thành vấn đề, không cần cố gắng tu hành pháp thuật gì đó.
Trước hết đập vào trong mắt nàng chính là ở lối đi ra hang động có một tảng đá hình tròn rất lớn, tảng đá tròn chính là từ đây đào ra, hoàn toàn phù hợp với hình dáng cửa hang, ở xung quanh nó chỉ lưu lại những khe hở thông sáng nhỏ.
Bên ngoài lúc này chắc hẳn là ban đêm, tia sáng vô cùng lờ mờ.
Linh thức tràn ra, trong phạm vi mấy dặm chỉ có một ít độc thú hoạt động, ngoại trừ bản thân mình ra thì không có bóng người nào khác.
Nàng, được cứu?
Đáy lòng hiện lên mấy hình ảnh là mình bị đám tặc nhân bao vây tấn công, sau khi khổ chiến bị bắt lại, lợi dụng kẽ hở trong lúc đối phương đang chuẩn bị cổ trùng, có cơ hội xé ra phù bảo mệnh sư phụ ban thưởng, dịch chuyển ngàn dặm.
Dịch chuyển như vậy điểm rơi xuống là không xác định, vốn tưởng là hành động vô cùng mạo hiểm, cũng may nàng rơi xuống một chỗ có mưa to như thác đổ, lại trong màn mưa nhìn thấy đồng môn sư huynh mới quen gần đây…
'Hắn đã cứu ta sao?'
Thấy cách đó không xa để hai chồng phù lục, mấy cái bình sứ nhỏ, Hữu Cầm Huyền Nhã hơi run lên.
Sau đó, nàng cúi đầu liếc nhìn người mình, trên gương mặt vốn có chút tái nhợt đột nhiên trở nên đỏ ửng, khẽ cắn nhẹ môi mỏng phấn nộn.
Đáng tiếc, mỹ nhân giống như nàng rất ít xuất hiện dáng vẻ thẹn thùng nhưng lúc này lại không có người thưởng thức.
—— Lý Trường Thọ không biết đã sớm chạy từ bao giờ.
Hữu Cầm Huyền Nhã sở dĩ đột nhiên e lệ như vậy là bởi vì cả người nàng trên dưới hơn mười mấy chỗ có vết thương đã được được băng bó kỹ.
Băng bó vết thương là dùng 'Cầm máu uẩn khí mang' mà bất kỳ đệ tử nào của Tiên Môn cũng có thể nhận được —— đây là một loại vải bố sạch sẽ được ngâm qua rất nhiều vị thuốc.
Thật lòng mà nói, phương thức băng bó này tương đối hoàn mỹ, bên trong 'Cầm máu uẩn khí mang' còn đắp lên linh cao chữa thương khử độc, lúc này phần lớn thương thế của nàng đã khôi phục bảy tám phần, đau đớn đã giảm đi.
Nhưng...
Vết thương ở hõm vai bên trái dưới xương sườn rất sâu mà lúc băng bó phải băng vòng qua trước ngực nàng, lúc này nhất định phải kéo váy dài của mình xuống đến hai vai...
Trừ cái đó ra còn có chân, hông những chỗ này hơi riêng tư...
Tất cả đều bị, bị...
Hữu Cầm Huyền Nhã đột nhiên nâng tay phải lên cho mình một cái cát, kiên định nói:
"Trường Thọ sư huynh đã cứu ta một mạng lại kiên nhẫn chữa thương cho ta như vậy, sao trong lòng có thể hoài nghi phẩm chất của vị sư huynh này."
Ánh mắt nàng rất nhanh đã khôi phục lại trong veo như thường ngày, quan sát trong cơ thể mình khí tức cũng đã vững vàng, tổng thể thương thế đã gần khỏi hẳn.
Hiển nhiên, khí tức cũng đã được người chuyền qua.
Nghiêng đầu liếc nhìn vị trí mình mới vừa nằm phát hiện một tấm da dê gấp lại vừa rồi dùng làm gối đầu cho nàng, phía trên dính một chút vết máu dường như có viết chữ gì đó.
Cầm vật này lên nhìn, trên đó viết một đoạn lời văn, vẽ một tấm bản đồ đơn giản.
'Hỗ trợ đồng môn không cần nghĩ nhiều, chỗ này cách Loạn Chướng bảo lâm hai ngàn dặm, phía dưới còn một phần bản đồ, có thể theo chỉ đường rời khỏi nơi này.
Mọi việc lấy tính mạng của mình làm trọng, bên cạnh có Tị Chướng phù, Ẩn Tung phù, Giải Độc đan, Bồi Nguyên đan.
Tặng sư muội một lời:
Lòng người khó dò, không thể cả tin.
Con đường phía trước hung ác, tự mình bảo trọng.
Một người đẹp trai không muốn tiết lộ danh tính, lưu.'
Hữu Cầm Huyền Nhã nháy mắt mấy cái, nhìn câu cuối cùng đọc xong không hiểu hàm nghĩa trong đó.
Những chữ viết này đang nhanh chóng ít đi, trở nên nhạt dần, chỉ trong vòng mấy cái hít thở đã hoàn toàn biến mất không thấy...
Cũng còn may bản đồ phía dưới không dùng thủ pháp xử lý đặc biệt như vậy, trên đó địa hình và tỉ lệ đều được vẽ tường tận, còn cố ý đánh dấu vị trí lúc này của Hữu Cầm Huyền Nhã.
Đáng nhắc tới chính là trên bản đồ chỉ ra đường đi vòng, hoàn toàn ngược lại so với phướng hướng Lý Trường Thọ đi lúc này.
"Vị Trường Thọ sư huynh này... Thật là một người cẩn thận thiện nhân."
Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ cau mày, đặt tấm da dê này cẩn thận, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nếu Huyền Nhã lần này còn sống, nhất định sẽ mang tất cả mọi thứ của ta hồi báo ân huệ của sư huynh."
Nói xong, nàng hướng về cuộn da dê kia vái chào một cái sau đó cất tấm bản đồ này đi.
Cúi đầu liếc nhìn, trên vai mình đang dán Tị Chướng phù và Ẩn Tung phù, lúc này hai cái phù lục này linh lực vẫn đủ cũng không cần lập tức thay đổi.
Thu thập đan dược và phù lục ở một bên, Hữu Cầm Huyền Nhã ngồi tại chỗ bắt đầu điều hòa khí tức, tự mình khôi phục lại trạng thái tốt nhất của bản thân.
Mà lúc này đại kiếm của nàng đang nằm trong góc, trên đó linh quang cũng bắt đầu dần dần khôi phục lại.
Dần dần, trong lòng nàng hiện lên hai bóng người...
Người bên trái chính là người được xem như thanh mai trúc mã với mình cùng mình bái nhập Độ tiên môn, một khi chính mình xuất hiện sẽ nhanh chóng theo đến, Nguyên Thanh.
Trước đây từ rất sớm Hữu Cầm Huyền Nhã đã cảm thấy vị đồng môn đồng hương này luôn muốn tiếp cận mình, giống như một người trong ngoài không đồng nhất, cho nên vẫn luôn giữ một khoảng cách.
Nhưng nàng không nghĩ tới khi người này kéo mặt nạ giả nhân giả nghĩa thường ngày xuống lại ác độc như vậy, không thể chịu được như vậy!
Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?
Nguyên Thanh không từ thủ đoạn muốn nhốt nàng lại, còn muốn gieo cổ trùng vào người nàng, muốn dùng cái này buộc nàng đi vào khuôn khổ làm đồ chơi của hắn, trở thành 'Danh nghĩa' sau này hắn mưu loạn.
Nếu không phải mình có Bảo phù sư phụ đã tặng cho thì giờ phút này nhất định nàng đã bị cổ trùng khống chế, sợ là muốn chết cũng khó.
Lòng người khó dò, lời này của Trường Thọ sư huynh đúng là không sai.
Nghĩ tới đây Hữu Cầm Huyền Nhã lộ ra nụ cười bi thương, cảm thấy thế gian bạc bẽo, trong lòng có một nửa là tức giận một nửa là mất mác.
Nhưng trong hai bóng người hiện ra trong lòng, người bên phải này...
Thân ảnh này vốn còn có chút mờ ảo giờ phút này dần dần rõ ràng hơn, nhưng cũng chỉ có một bên mặt lúc hơi quay đầu lại, còn có bóng lưng mà mình ấn tượng khá sâu sắc.
Trước đại hội lịch luyện lần này Huyền Nhã cũng chưa gặp qua vị Trường Thọ sư huynh này, biết là hắn Hóa Thần cấp chín đi tới Bắc Câu Lô Châu để tìm thuốc, trong lòng cũng chỉ hơi kinh ngạc.
Mà làm Hữu Cầm Huyền Nhã có ấn tượng sâu sắc chính là vị sư huynh này có chứng bệnh 'Tiếp xúc với nữ tử sẽ run rẩy không ngừng'...
Chờ chút!
Trường Thọ sư huynh có chứng bệnh như vậy còn cố nén thống khổ toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép để băng bó hơn mười vết thương cho mình?
Đây phải người quên mình vì người đến mức nào, nhân nghĩa đến mức nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]