Trong đầu, Hữu Cầm Huyền Nhã tự tưởng tượng ra hình ảnh như vậy:
Trong hang động âm u chật hẹp, một vị sư huynh nào đó toàn thân run rẩy, hô hấp hỗn loạn, tay chân đều có chút biến dạng, khuôn mặt vô cùng thống khổ, nhưng hai mắt vô cùng kiên định, cởi bỏ chiếc váy đỏ rực của nữ tử đang hôn mê nằm trên mặt đất...
Ba!
Hữu Cầm Huyền Nhã lại đưa tay tự cho mình một cái tát.
'Sư huynh chịu đựng đau đớn kịch liệt như vậy để cứu ta mà mới vừa rồi ta vẫn còn nghi ngờ phẩm chất của sư huynh.'
Hữu Cầm Huyền Nhã từ khi nào ngươi đã thay đổi thành người nhỏ nhen như vậy...'
Nàng cắn môi lại chắp tay hướng về phía bản đồ da dê kia vái chào một cái.
"Nếu ngày sau có cơ hội báo đáp Trường Thọ sư huynh, không thể có nửa phần keo kiệt, nửa phần do dự."
Khi nói ra lời thề khí phách này, ánh mắt Hữu Cầm Huyền Nhã càng trở nên kiên quyết hơn, trước tiên nàng thu thập các đồ vật ở đây, lại đưa tay cầm chặt chuôi kiếm đại kiếm.
Tư thế biến thành nửa quỳ, làn váy nhuốm máu trải rộng xung quanh, tay trái nổi lên kiếm chỉ, dựng thẳng ở trước người, cả người khí tức bắt đầu không ngừng chấn động.
Sống sót.
Đi vạch trần bộ mặt Nguyên Thanh, đi báo đáp Trường Thọ sư huynh người chân chính thiện nhân như vậy, đi báo tin cho phụ vương để người cẩn thận đề phòng những tên nghịch tặc này.
Hữu Cầm Huyền Nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2292886/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.