Đã bái sư, lại có tên của môn phái Lưu Ba, thì ta không thể ăn không ngồi rồi đi dạo như mấy hôm trước được nữa.
Tuy ta không thích học hành, nhưng may thay mọi chuyện trên núi vẫn khá mới lạ với ta. Hôm nay Mạn Mạn sư tỷ kéo ta đi nghe kinh Phật ở sảnh Thảo, ngày mai lại học làm phép ở điện Quỳnh, ngày kế đi chơi tước trúc ở núi Thúy, mỗi ngày đều rất vui.
Cứ cách vài hôm sư phụ lại dâng hương giảng đạo ở điện Sương Hoa trên đỉnh Mộ Vãn. Người hướng dẫn chúng ta học bài tập võ thường ngày là ba đệ tử nhập thất của sư phụ. Nhưng dạo này ta chỉ mới gặp hai trong số ba đệ tử ấy là Cầm Tịch và Nam Du sư huynh. Còn đại đệ tử tên Cảnh Húc mà sư phụ tự hào nhất, Đại điện hạ của cung Tử Vi, thì vẫn chưa về núi Lưu Ba vì bị thương từ lần trước. Mạn Mạn sư tỷ nói Cảnh Húc sư huynh là một chàng trai như ngọc tạc, hiếm có khó tìm trên trời, ta rất ngóng trông được sớm ngày nhìn thấy phong thái của huynh ấy.
(Đệ tử nhập thất: Các sư phụ thời xưa thường tự nhận nuôi đồ đệ. Trò ở trong nhà thầy, thầy nuôi thầy dạy bằng tiền của thầy, coi trò như người thân của mình, nên gọi là đệ tử nhập thất – học trò ở trong nhà. Học trò kính thầy như cha. Đệ tử nhập thất khác đệ tử thường ở chỗ đệ tử nhập thất là dòng chính, được sư phụ tận tình giảng dạy tự tay, hay có thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449291/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.