Ta đang ngẫm ngợi về chuyện này, thì chợt nghe thấy ba tiếng gõ cộc cộc cộc vang lên ngoài cửa.
Từ khi vào sư môn tới nay, khách khứa tới nhà liên miên, nên ta đã hình thành thói quen nghe gõ là mở cửa. Khi nghe tiếng gõ, ta bỗng dưng quên mất bây giờ đang là thời khắc hiểm nghèo, không nên mở cửa qua loa.
Dư âm tiếng gào kêu ta đứng im đừng nhúc nhích của sư tỷ còn văng vẳng bên tai, nhưng ta đã mở cánh cửa bằng gỗ đàn hương khắc những phiến lá nhỏ ra đánh “két”.
Ánh nắng bên ngoài chói chang, rọi thẳng vào mặt khiến mắt ta hơi xót.
Một thiếu niên cao dong dỏng, khoác trên mình sắc Xuân đẹp tươi đứng trước cửa. Nét ngài tựa vẽ, như cười như không nhìn ta.
Ta chưa kịp sợ hú hồn thì đã nghe thấy tiếng ai đấy ngã lăn từ giường ra đất. Mạn Mạn sư tỷ đúng là cứng thật, khuỵu cả hai gối xuống nền luôn…
“Huynh… huynh… muội… muội không biết…”
Người gặp nguy không loạn như ta lại không thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh trong thời khắc này.
“Cô ra ngoài trước đi.”
Gã sát tinh Thập Điện Diêm La mà Mạn Mạn sư tỷ vừa nhắc đến thờ ơ nói với tỷ ấy như vậy.
Sư tỷ bò dậy, nơm nớp lo sợ đi ra ngoài cửa. Khi lướt qua ta, ta nghe tỷ ấy nghẹn ngào thì thầm khe khẽ với ta: “Phinh Phinh, kiếp sau, muội vẫn là tiểu sư muội của tỷ…”
Nhưng sư tỷ ơi, muội nghe nói những kẻ đã tan thành tro
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449290/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.