Tiên duyên của ta quả nhiên sâu không thấy đáy.
Mới bay một ngày tại vùng nước phía Đông mà ta đã tìm thấy động phủ thuộc núi tiên. Theo lời A Phụ, một số thần tiên lau nhau có bay dăm ba năm cũng chưa chắc đã tìm được ngọn núi tiên ấy.
Ta ấn đụn mây bay xuống, đi về hướng cửa núi nguy nga, bụi tre rặng bách thấp thoáng giữa làn khói nhẹ nhạt nhòa, sương sớm lung linh.
Ngạc nhiên thay, khi đến trước cửa núi, ta lại thấy một vị tiên sử mặc đồ trắng đứng chờ ở đấy, còn cầm một quyển sách nhỏ trong tay.
Ta tiến lên hành lễ, lịch sự khách khí hỏi: “Xin hỏi thần tiên tiểu ca, núi này chính là núi Lưu Ba trên dòng nước Đông đúng không ạ?”
Tiểu tiên sử khách khí đáp lễ, trên mặt lại không có biểu cảm gì, đôi mắt có vẻ lanh lợi nhìn ta chằm chằm.
Ta cười khanh khách, thoải mái để anh ta xoi mói mình.
Tiểu tiên sử bỗng thấy hơi xấu hổ, vội cúi đầu mở quyển sách ra, lật sách loạt xoạt tới trang cuối cùng: “Tên… Tên của tiên tử là…”
Ta đáp: “Phinh Phinh, Phinh Phinh trong cụm “Phinh phinh niểu niểu”.”
Tiểu tiên sử lại hỏi: “Chính là người đã độ kiếp phi thăng vào giờ Sửu canh ba (3h sáng) đầu tháng Tám đúng không?”
Ta tính sơ sơ ngày tháng giờ giấc, chắc cũng từa tựa thời gian tiểu tiên sử vừa báo. Không ngờ ta bị sét đánh ở đằng Tây, mà đám thần tiên ở vùng nước Đông xa mãi vạn dặm còn biết chuẩn xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449294/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.