Không biết ta tỉnh lại vì nước mắt của chính mình, hay là bị đánh thức bởi động tĩnh lúc Cảnh Húc sư huynh luống cuống đứng dậy. Ta bọc mình trong chăn không thể động đậy, phải gọi Cảnh Húc sư huynh vẫn đang phát rồ mấy lần thì mới khiến huynh ấy lia mắt về phía mình được.
Nếu không phải bây giờ không cười nổi, thì ta thực sự rất muốn ôm bụng cười rũ rượi.
Cảnh Húc sư huynh dịu dàng như ngọc, đã bao giờ chật vật thế này đâu.
Ta mấp máy môi, giọng lại hơi thều thào. Mỗi ngày thức giấc ta đều như thế, ta không để bụng cho lắm, lại cố gắng nói mấy lần với huynh ấy: “Đỡ muội dậy.”
Huynh ấy rốt cuộc cũng hiểu ta đang nói gì, cực miễn cưỡng vươn tay về phía ta, đỡ cả ta lẫn chăn lên.
Ta chống một tay lên mặt đất, thở một lúc rồi mới nói với huynh ấy: “Cảnh Húc sư huynh, huynh chớ hoảng loạn…”
Còn rầy rà thêm lát nữa, ta sợ huynh ấy sẽ dùng ba thước lụa trắng treo cổ mình lên để chứng minh tấm thân trong sạch mất.
“Sao muội lại ngủ ở chỗ ta?”
Huynh ấy rốt cuộc cũng tạm thời thôi nóng nảy, chịu nói chuyện với ta.
Ta nhớ lại từng cảnh tượng trong giấc mộng, trái tim vẫn được bao trong hơi ấm, bất giác ngẩng mặt cười với huynh ấy.
Huynh ấy lại nhảy ra rõ xa như gặp phải ma.
Ta rằng: “Cảnh Húc sư huynh, huynh có bằng lòng đính hôn với muội không?”
Cảnh Húc như bị sét đánh, ngẩn người hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449130/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.