Ta chậm rãi bước ra ngoài cửa.
Không phải tại ta làm bộ làm tịch, mà là vì không thể đi nhanh được nữa.
Mới đến giữa sân, dàn tiên nga áo lụa quần là đã nối đuôi nhau đi vào, chỉ trong giây lát đã đứng kín tiểu viện.
Ta đành phải dừng chân bất động.
Chỉ lát sau, một bóng dáng trác tuyệt như tiên chậm rãi rảo bước vào trong viện. Ta nhớ lại lời A Phụ từng nói, lặng lẽ tự nhủ với bản thân, bình tĩnh lại, chỉ còn cửa ải cuối cùng…
Vẻ kinh sợ hiện trên nét mặt ta, ta vội vàng quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu lên tẹo nào, khe khẽ hô: “Đế hậu nương nương…”
Một đôi tay ngọc thon dài mềm mại không xương đỡ ta dậy. Giọng nói dịu nhẹ mà không kém phần uy nghiêm của bà ta vang lên bên tai, “Đứng lên đi, về sau không cần phải giữ lễ tiết như thế.”
Ta gật đầu nghe theo, do dự ngước mắt lên, thấy một gương mặt tươi cười ấm áp thân thiện.
Một gương mặt cười như khiến ta rớt vào hầm băng.
Ta vội cụp mi xuống, vẻ thẹn thùng treo trên rèm mi, che khuất cơn lạnh buốt dưới đáy mắt.
“Sắp làm con dâu của ta đến nơi rồi, mà còn câu nệ như thế.”
Bà ta cười trêu ghẹo ta.
Ta càng cúi đầu thấp hơn, thỏ thẻ thưa: “Phinh Phinh không biết hôm nay đế hậu hạ mình giá lâm, không tới tiếp đón từ xa, xin đế hậu thứ tội.”
Đế hậu cười nói: “Là ta tới đường đột, con có lỗi gì đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449132/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.