Tâm trạng Nguyễn Mộng rối bời, không biết phải làm sao. Cô cắn môi, vùimình ở trên giường, kéo chăn đến tận cổ, chỉ để lộ gương mặt bánh baotròn trĩnh.
Không ngoài dự đoán của cô, Vệ Cung Huyền đã đến thư phòng, hiện tại cô hoàn toàn tự do. Thế nhưng, nghĩ đến việc phải cùngVệ Cung Huyền ngủ chung, còn phải “mỗi ngày đều vui vẻ sống tốt” vớianh, cô liền cảm thấy tức giận!
Cô nuốt một ngụm nước bọt, nhắmmắt lại, cầu mong cho giấc ngủ mau đến. Tuy nhiên, càng muốn ngủ thì đầu óc lại càng tỉnh táo. Cuối cùng, Nguyễn Mộng ngồi bật dậy, vén chăn,nhìn chằm chằm vào đồng hồ báo thức đối diện. Kim đồng hồ vẫn nhích đều, dù cô trừng mắt đến mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài vẫn không dừngđược.
Nguyễn Mộng bực mình, lại nghẹn trở lại trong chăn, nhịptim đập mạnh, đinh ninh rằng đêm nay sẽ không tài nào ngủ được, nào ngờmột lúc sau đã lại rơi vào mộng đẹp.
Nguyễn Mộng có một thóixấu, lúc ngủ thích để máy điều hoà ở nhiệt độ rất thấp, sau đó đắp chăn. Mỗi lần chăn bị vén lên cô lại rùng mình một cái nhưng lại lười mở mắtnên toàn bộ thân mình đều cuộn tròn thành một khối rồi tiếp tục ngủ.
Lúc này, vào thời điểm cô đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê thì dường nhưcó một ai đó đã vén chăn của cô và còn nằm đè lên người cô, khiến ngựccô có cảm giác giống như là bị nén bởi một tảng đá, cực kỳ khó chịu.
Cảm giác khó chịu ấy khiến Nguyễn Mộng huơ tay múa chân loạn xạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huyen-dieu-cua-dinh-menh/2402724/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.