Nguyễn Mộng bần thần một hồi lâu, chợt thấy Vệ Cung Huyền đứng ở trướcmặt tự bao giờ. Cô hoảng sợ đến rụng rời, ánh mắt long lanh, suýt chútnữa là rơi lệ… Cô vội vã đứng lên chuẩn bị đi thu dọn, bất ngờ bị VệCung Huyền nắm lấy cánh tay.
“Ối?”
Vệ Cung Huyền nhìn cô, hai tay giữ chặt bờ vai cô ấn xuống ghế:
“Việc của em là nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Haizza…Số tôi thật là khổ mà.”
Ôn Dư Thừa vẻ mặt ai oán bưng bát bát đi vào.
Nguyễn Mộng há hốc mồm nhìn anh ta, vội vàng đứng dậy, chạy đến chỗ Ôn Dư Thừa:
“Tôi bưng là được rồi. Ôn Phó tổng cứ ngồi đi.”
Cô cũng không phải ăn gan hùm mật gấu, dám để người đàn ông khắc nghiệtthù dai này làm việc nhà. Có quỷ mới biết được hắn sẽ trả thù cô như thế nào. Ôn Dư Thừa xoay người, tao nhã né tránh tay cô:
“Đừng. Tôi cũng không nghĩ là sẽ làm phiền cô cùng người yêu… Chỉ là rửa bát thôi, sao tôi có thể không làm được?”
Cô? Người yêu của cô? Nguyễn Mộng đỏ ửng hai má, xấu hổ không dám nhìn mặtVệ Cung Huyền. Trái lại, Vệ Cung Huyền vẫn thản nhiên nói:
“Biết vậy là tốt. Rửa bát cho thật sạch đấy, tớ sẽ ở đây quan sát.”
Cậu thật xảo quyệt… Đáy lòng Ôn Dư Thừa thầm than thở, đúng là tiểu nhân mà, đoạn cầm chén bát đi vào phòng rửa ở phía trong.
Nguyễn Mộng nhẫn nại nhìn động tác rửa chén của hắn. Nhà giàu không cần phảilàm việc nhà, hắn đâu cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huyen-dieu-cua-dinh-menh/2402726/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.