Chương trước
Chương sau
Đồng tử co rút lại ngưng tụ nhợt nhạt một tia kinh ngạc, sau đó màu đỏ tươi của máu bắt đầu lan ra, cố gắng tiếp thu cuộc đối thoại, lồng ngực anh trào dâng một trận gió phong cuồn cuộn, trận gió phong đó có tên là “phẫn nộ", chính vì Lạc Khuynh Thành không hề có chút tín nhiệm anh nên mới khiến anh phẫn nộ. Đây đúng là một sự sỉ nhục chưa từng có trong đời mình.
Người phụ nữ đáng chết này, cô lại có thể đi đánh giá thấp nhân phẩm của anh đến thế, cuối cùng trong mắt cô, anh là kẻ ti tiện bỉ ổi đến mức đó?
Hai chữ “phá thai" này, từ khi biết cô gái đáng giận kia mang thai đến thời điểm này, anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ làm ra loại chuyện gì ảnh hưởng đến người mẹ và cả đứa bé trong bụng. Bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ không mất lý trí đến mức nghĩ đến loại ý tưởng này. Cô là phụ nữ, vì sao lại nghĩ đến chuyện đó? Vì sao ngay cả đến loại chuyện tàn nhẫn thế này cô cũng nghĩ anh có thể xuống tay?
Vòng tay rắn chắc di chuyển xuống vòng eo cô, xoay người cô đối diện bức tường, ép sát cô từ phía đằng sau, anh nghiến răng nghiến lợi lên tiếng...
"Em biết không, đôi khi tôi thật sự muốn xiết chết em, như bây giờ!"
Ép chặt Lạc Khuynh Thành, German vươn một cái tay, nhẹ nhàng xoa bên gáy cô, động tác dịu dàng giống như đang vuốt ve, nhưng hàn khí lạnh lẽo toát ra từ lòng bàn tay anh ngấm vào da thịt cô khiến trái tim sinh ra một tia hoảng sợ...
Anh nói thế là sao? Đột nhiên tính khí thay đổi thất thường? Lẽ nào cô nói sai gì rồi sao? Hay là cô chọc giận anh gì rồi?
Lạc Khuynh Thành vội vàng mở miệng, giọng điệu mềm mỏng thỏa hiệp, có có sự bối rối hối lỗi: “German, em..."
"Câm miệng!"
Cau mày, bạo rống, German cắn răng gầm nhẹ bên tai Lạc Khuynh Thành: “Em dám nói thêm lần nữa, đừng trách tôi bóp chết em!"
Bây giờ cô không mở miệng anh cũng đều muốn bóp chết cô! Anh nhẫn nại đến mức này đã quá đủ rồi, thế mà cô còn dám đổ thêm dầu vào lửa, anh sợ một khi nổi điên lên, chuyện quái gì anh cũng sẽ làm.
"Không phải, em không phải..."
"Em không phải cái gì?"
Giờ còn muốn biện minh cho lời nói ngu xuẩn của mình sao? Đúng là trẻ nhỏ khó dạy.
"Không phải em coi tôi là một tên khốn bỉ ổi sao? Không phải em cảm thấy ngay cả chuyện tự tay giết chết con mình tôi cũng làm được sao?"
Lạc Khuynh Thành cảm thấy đầu óc trống rỗng, khiến cho ánh mắt German trở nên u ám và tối sầm lại hơn, rõ ràng là cô sai, thế nhưng còn bày ra bộ dáng vô tội trước mặt anh? Lẽ nào cô không biết, dáng vẻ đó, sẽ khiến cho anh.. mềm lòng sao?
Nhưng, German là loại người nào trong mắt em? Là loại vì chính tiền đồ và tương lai mà tự tay giết chết con mình sao?
Không sai, anh là người máu lạnh, thậm chí đôi khi anh cảm thấy mình hành xử như người không có trái tim, có thể anh tàn nhẫn, có thể từ sâu trong tận xương tủy, thủ đoạn của mình là vô cùng tàn bạo, nhưng cũng không đến mức ngay cả con ruột của mình cũng muốn giết.
Chưa kể, một kẻ vô tình vô tâm như anh, từ khi gặp được cô, từ khi quyết định bắt cô về sống cùng anh, một trái tim băng giá, một trái tim chưa từng có dấu hiệu rung động hay lung lay cuối cùng cũng thức tỉnh, đôi khi anh cảm thấy mình chính là một con người bình thường, hơn nữa, còn có tình cảm...
"Em nghĩ tôi là loại đàn ông xấu xa như thế, còn muốn giải thích?"
"Không phải... em không có ý đó!"
Không ngừng lắc đầu, một Lạc Khuynh Thành trước sau đều điềm tĩnh trước lời tố cáo của anh cũng phải sốt sắng, cô không biết phải nói thế nào để anh hiểu, tuy là cô sai trước, nhưng từ trước đến nay cô không hề coi anh là người tồi tệ như vậy!
"Em thật sự không có ý đó."
Nhanh chóng nắm chặt bàn tay anh, cô quay đầu lại cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh, thấy anh dường như muốn mở miệng nói cái gì. Cô sợ, cô bắt đầu hoảng loạn, đầu trở nên nóng bừng ăn mòn hết tế bào lý trí, trống rỗng, cô vô thức rướn người lên, dùng môi mình ngăn chặn bờ môi lạnh lẽo kia sắp hé mở.
Cái miệng nhỏ nhắn hơi ươn ướt nhẹ ma sát với đôi môi của người đàn ông, hai cánh tay ngó sen chậm rãi bò ra sau gáy anh để cố giữ thăng bằng, dịu dàng hôn anh trong giây lát, quan sát hàng lông mày rậm của người đàn ông đã không còn chau lại, cô tính lui người ra sau. Nào ngờ, lưỡi còn chưa kịp thu về thì bị anh dành thế chủ động quấn lấy, anh bá đạo triền miên mút nó, nhìn biểu hiện thể hiện từ gương mặt anh, có thể nói, anh có phần say mê.
Đương nhiên, tuy rằng anh vẫn còn tức giận...
Nhưng tình huống bây giờ là sao? Không phải anh nên khó chịu trong lòng, hay ít ra, cũng là trách móc cô một phen? Vì sao mới chủ động hôn môi anh một chút, anh đã vui như mở cờ trong bụng rồi?
Lạc Khuynh Thành vừa bực mình vừa buồn cười giận dỗi liếc mắt trừng anh, sự khủng hoảng trong lòng cũng tiêu biến đi vài phần...
Cổ họng rên kêu vài tiếng kháng nghị, cánh tay vòng quanh cổ anh cũng lặng lẽ muốn rút ra khỏi phạm vi của anh...
Điên mất! Mỗi lần tiếp xúc thân mật với anh là y như rằng hồn phách của cô sẽ bị anh hút đi hơn phân nữa, cho dù người chủ động trước chính là cô.
Sau một hồi, anh mới luyến tiếc chậm rãi rời môi cô, hít một hơi thật sâu, giữ cho trái tim bình tĩnh, cô nhẹ nhàng đặt vầng trán bóng loáng của mình lên vầng trán cao rộng của anh, hơi thở có phần dồn dập : “German, trước hết anh nghe em giải thích rồi muốn giận em sao cũng được, có được không?"
"Nói."
Nhìn thẳng vào đôi mắt to màu đen thanh tuyền ở khoảng cách gần như vậy, từ tận đáy lòng và con tim anh không khỏi nhóm lên ngọn lửa ham muốn, trái tim mềm nhũn đi, German cúi đầu nói đúng một chữ, một chữ này, đối với cô mà nói, như một món quà ân xá anh ban phát cho cô.
Cũng may, anh còn cho cô cơ hội nói chuyện thẳng thắn, nếu không, nhỡ anh nội quạu lên, có trời cũng không giúp cô tránh được kiếp tử.
"Em biết nghĩ anh như thế là sai, anh tức giận cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng thật lòng em chưa bao giờ nghĩ anh bại hoại đến vậy, lại càng không bao giờ nghĩ anh sẽ là loại bỉ ổi hay chơi bẩn xấu xa gì đó. Em chưa bao giờ nghĩ đến, là thật."
"Có thể anh sẽ không tin, nhưng từ trước đến nay, hình tượng của anh trong lòng em, thật ra đều... rất tốt đẹp, em chưa bao giờ coi khinh anh, em biết, anh là người đàn ông có chí, em biết em không nên coi anh là người ti bỉ lấy tiền đồ làm trọng, nhưng, nhưng mà German, em không có lòng tin."
"Không có lòng tin?"
"Đúng, đối với anh, đối với cuộc sống sau này, em không dám cược."
Hít sâu một hơi, Lạc Khuynh Thành lấy can đảm nói hết tất cả những tâm sự sâu kín tận đáy lòng, nói cho anh nghe...
Cô nói, bởi vì xuất thân của cô, bởi vì thân phận cao quý của anh, bởi vì khoảng cách giữa cô và anh quá lớn, cô không dám cược để gởi gắm lòng tin của mình vào đó. Cô còn nói, bởi vì cô không biết sau này anh sẽ đối xử với cô thế nào, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt đó, hay là thỉnh thoảng lại vô cớ trừng phạt cô, bởi vì sự trầm tĩnh và yên lặng của anh, cho nên cô mới lo lắng, hơn nữa, còn sợ hãi.
Chính vì một loạt tâm tư phức tạp đó, hỗn loạn như một bóng ma lượn lờ, cho nên cô mới muốn chạy trốn, chính vì bảo toàn tính mạng nhỏ bé đang chờ thành hình trong bụng cô, vì tương lai của nó, cô mới...
"Tối qua em đã hạ quyết tâm nói rõ ràng nỗi khổ của em cho anh nghe, sau đó, dựa theo thái độ phản ứng của anh, mà quyết định có nên rời đi hay không?"
Đã nói ra hết mọi suy nghĩ của mình, tuy hoàn cảnh và địa điểm có phần không thích hợp, nhưng cô tin, anh có thể hiểu được...
"Cho nên, em bảo tôi về sớm một chút, chính là muốn nói những lời này?"
Anh hiểu, chả trách cô lại nghiêm túc yêu cầu anh cùng nhau nói chuyện, nhưng, lại chỉ vì bao nhiêu đó??
Được rồi, xem như em còn biết nể mặt tôi, có điều ...
"Bây giờ còn muốn chạy trốn không?"
"Không biết."
Câu trả lời vừa dứt, Lạc Khuynh Thành cảm thấy cánh tay rắn chắc nơi hông mình lại siết chặt thêm lực, đương nhiên anh thông qua hành động này để cho cô rõ thái độ không ưng thuận của mình.
Cô không biết phải làm sao, đành nâng bàn tay mảnh dẻ lên, chậm rãi xoa gương mặt đầy góc cạnh của anh : “Em thật sự không biết, bởi vì, thái độ của anh vẫn chưa cho em được đáp án chính xác."
Mới vừa rồi chỉ duy nhất mỗi cô thổ lộ với anh, còn anh thì sao?
Ngoại trừ phần tình cảm sâu đậm luyến tiếc mỗi khi ở bên cạnh anh cô vẫn giấu nhẹm trong tim thì những tâm tư khác, cô đều giải bày với anh tất cả.
Tất cả, nếu như một Lạc Khuynh Thành nhát gan luôn che giấu tâm sự này đã nguyện giải bày hết, vậy liệu một German mang trái tim sắc đá sẽ mang lại cho cô cảm giác an toàn? Thậm chí nếu như anh cứ tiếp tục giữ thái độ im lặng thế này, ngoài chạy trốn ra, cô còn biết làm gì khác?
“Lừa đảo!"
Anh lạnh lùng quăng cho cô một câu, một câu đủ đả thương người khác.
"Lạc Khuynh Thành, em là đồ lừa đảo!"
Tốc độ nói rất chậm, German vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như trước, biểu tình cũng không có bao nhiêu là biến hóa, nhưng nếu quan sát kỹ, đuôi lông mày anh, đã có một chút giãn ra...
Hoàn toàn bị kinh sợ , giật mình sửng sốt trong giây lát, Lạc Khuynh Thành ngây ngốc nhìn German.
Lừa, lừa đảo?
Hả, cô lấy hết can đảm, lấy hết dũng khí để nói cho anh nghe những suy tư chân thật nhất của mình, cúi cùng lại bị anh quăng cho hai chữ “Lừa đảo"? !
"Em không hề! Vừa rồi, từng câu từng chữ của em đều là thật lòng."
Khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ bừng, sợ anh không tin mình rồi dẫn đến hiểu lầm cả hai, cô gấp đến luống cuống chân tay, nếu không phải vì có cánh tay rắn chắc của cô giữ lại, có lẽ cô sẽ mất thăng bằng mà ngã xuống...
"Nếu anh thấy em đang lừa gạt anh, vậy để em đi! Cả đời này em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh, đỡ phải bị anh nói em lừa đảo này nọ!"
Tức chết cô, mọi lời nói chân thật của mình, cuối cùng bị quy về lừa gạt, về nói dối.
Cằm đột nhiên bị anh nhấc lên, sau đó anh nhẹ nhàng để cô áp tai mình ngay vị trí trái tim mình, để cô hiểu rõ cảm nhận của anh giờ phút này, anh chậm rãi mở miệng...
"Em lừa nó cùng chạy theo em, không phải đồ lừa đảo thì là gì?"
Âm thanh trầm thấp thuần túy tựa như dòng rượu vang đỏ làm say lòng người, ánh mắt bỗng nhiên trừng mở, cô cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng.
“... Nó?"
Anh, đây là anh đang ám chỉ, cô lừa trái tim anh chạy đi mất sao?
Không, cô không tin, cô mới không tin!
Cô trừng mắt nhìn anh, một chữ cô cũng không tin, sau đó cô phát hiện ra, cánh tay mình, đang được anh cầm đặt lên chính bên trái lồng ngực anh...
Đây là vị trí trái tim anh nằm, không hề sai, từ lòng bàn tay nóng rực, cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập liên hồi của anh, tựa như tiếng trống gõ thẳng vào trái tim cô, nhưng, cô thực sự không dám tin.
Anh luôn lạnh lùng rất ít khi tỏ bày cảm xúc với ai đó, đặc biệt là phụ nữ, cô cũng chưa bao giờ hy vọng xa xôi rằng anh sẽ có nhiều tế bào lãng mạn và ấm áp hơn một chút, cô không dám tưởng tượng rằng, trái tim anh, sẽ có cô. Nhiều nhất thì cô chỉ nghĩ rằng trong lòng anh cô có một vị trí nhất định, không hơn, nhưng ai ngờ, anh vừa mới nói, cô lừa lấy trái tim anh đi!
"Khuynh Thành, nếu tôi nói."
Đầu cúi thấp xuống, đưa con ngươi sắc bén tựa hùng ưng nhìn chằm chằm vào cô, sự chân thành và nghiêm nghị của anh được biểu lộ ra ngoài mặt, từng chữ, từng chữ một, tựa như ma chú, thì thầm vờn bên tai cô
“Nếu tôi nói, ở nơi này có em, liệu em có tin không?"
Đúng, trong lòng anh có cô.
Ngay trong cơn điên cuồng vì phát hiện được sự tồn tại của đứa bé trong bụng cô, anh lập tức nhận ra được điều này, mặc dù ban đầu anh không muốn thừa nhận, nhưng càng về sau, anh càng không thể kháng cự được ham muốn cô, cần cô ở bên, đến mức anh muốn trói chặt cô trong phạm vi của mình, sau đó, mỗi ngày trong mắt anh, sẽ chỉ có hình bóng của cô, chỉ cần cô luôn xuất hiện trước mặt anh, tâm trạng anh mới tốt lên một chút,...
Tuy anh vẫn chưa xác định được, liệu thứ cảm xúc mang tính độc chiếm này có được định nghĩa là tình yêu hay không, nhưng, anh rất rõ, người phụ nữ mang quốc tịch Trung quốc này, người phụ nữ ban đầu anh chỉ coi là một con thỏ con trắng muốt để chơi đùa, cuối cùng con thỏ con đó lại lặng lẽ chui vào trái tim anh,
Nếu không, vì sao mỗi lần trước mặt cô, anh không cách nào giữ bình tĩnh mà vui buồn thất thường? Nếu không, vì sao không thể để cô rời khỏi tầm tay anh, vì sao cô muốn chạy trốn, anh luôn tức giận.. thậm chí là đau lòng?
Thật ra, rất nhiều lần anh cảm thấy, từ ngày có sự xuất hiện của cô, cuộc sống vô vị một màu tối tăm với trái tim băng giá của mình đã dần biến mất, cô cho anh cảm giác được sống thật sự, được trải qua đủ các loại cung bậc cảm xúc thông thường mà con người nên có.
"German?"
Khó khăn tiếp nhận lời nói của anh, bờ môi ướt át run rẩy gọi bật tên người đàn ông, cô cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp cả lên, máu nóng cũng dồn cả lên gương mặt.
Cô không biết làm gì, ngoài việc ngơ ngác đứng nhìn anh, nhìn người đàn ông khiến cho trái tim cô không ngừng lưu luyến.
Cô biết cô ngốc lắm, nhưng hạnh phúc đến quá bất ngờ, cô không chống đỡ nổi.
"Nếu tôi nói, nơi này có em, em có còn muốn trốn nữa không?"
Âm thanh trầm thấp, tựa như một loại ma chú quanh quẩn bên tai cô, lông mi nhẹ run lên, cô cảm thấy đầu óc mình trở nên lâng lâng trống rỗng, hơn nữa, ngập tràn vị ngọt ngào...
Lạc Khuynh Thành không bao giờ tưởng tượng ra, một giây trước, cô còn lo được lo mất, sợ anh phẫn nộ mà tim như muốn nhảy ra ngoài, ngay giây sau đó, anh liền tự tay mình cứu vớt trái tim cô đang trên bờ vực thẳm, vừa lạnh, vừa nóng, vừa lãnh tình, vừa ấm áp, cô không cách nào thích nghi được.
Anh nói trong lòng anh có cô, có nằm mơ cô cũng không thể tưởng tượng được, trong tim anh, lại có cô?
"Không, không trốn."
Sống mũi chua xót, hốc mắt ửng đỏ, cô mạnh mẽ lắc đầu, dòng lệ mặn chát trong suốt chậm rãi lăn trên gò má, cô nghẹn ngào, nhẹ giọng trả lời anh, miệng không ngừng lẩm bẩm, chỉ vì một câu trong lòng anh có cô, bao nhiêu lớp màng ngụy trang che giấu đi sự yếu đuối của mình cuối cùng hóa thành nước mắt, ngoại trừ không ngừng lặp đi lặp lại cụm từ này, cô không biết phải thổ lộ tâm tình hiện giờ của mình với anh thế nào...
Thì ra, đứng trước tình yêu, không một ngôn từ nào có thể dễ dàng diễn tả ngoài miệng được.
Nếu như lòng anh đã có cô, vậy đứa con trong bụng cô, anh sẽ không làm nó bị tổn thương, cô cần gì phải chạy trốn.
"Nhưng mà anh không thích trẻ con."
"Em nghĩ tôi rảnh lắm đi thích con nhà người khác?!"
Ý tứ thể hiện rõ ngoài mặt chữ, cô chắc là hiểu những gì anh nói chứ?
Tức giận gầm nhẹ một tiếng, German bất ngờ siết chặt vòng tay ôm cô chặt cứng, cơ thể tinh tráng bảo bọc cô cho cô cảm giác an toàn vô hạn.
Bị một người đàn ông mạnh mẽ ôm lấy như thế, người phụ nữ nào mà chả khát cầu, huống chi người đàn ông này lại là người mà cô yêu, cảm giác, đương nhiên là rất ... ngọt ngào.
Lạc Khuynh Thành cảm thấy cả người trở nên mềm yếu, ngay cả ngón tay cô cũng chẳng cử động nổi.
Anh... thì ra anh không hề chán ghét con của cô, thì ra, cảm giác hạnh phúc, là như vậy...
Cánh môi hơi hé mở, Lạc Khuynh Thành không cách nào truyền tải được cảm giác của mình lúc này, chỉ biết kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt ngây ngốc, đôi mắt to tròn đen láy lấp lánh tia sáng tinh khiết khiến trong lòng anh cảm thấy không được tự nhiên.
"Đồ ngốc!"
Môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, German cúi đầu, từng ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt mang màu xanh sâu thẳm phát ra tia mê đắm, thân hình cao lớn khóa chặt cô, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn sâu lên bờ môi đỏ mọng kia, chỉ còn biết đến khát vọng trong lòng cả thứ cảm giác ấm áp, anh mơn trớn vòm miệng thơm tho kia một hồi, sau đó hòa quyện cùng hương vị ngọt ngào trong khoang miệng cô, lưỡi quấn lưỡi, trằn trọc mút.
Người đàn ông như thể bị hương thơm tự nhiên của cơ thể cô hấp dẫn, kìm lòng không được động tác bắt đầu điên cuồng hơn, cánh tay rắn chắc gắt gao ôm xiết cho anh một loại cảm giác thoải mái vô cùng, đột nhiên anh nhận ra, chỉ có như thế này mới khiến anh yên ổn, và giờ, hai từ “hạnh phúc" anh cũng đã định nghĩa được nó.
Giờ phút này, hai người, lòng đồng lòng, tâm đồng tâm, dưới góc phố cũ kỹ, anh cùng cô, từng đợt từng đợt nhẹ nhàng quấn quanh.
Nhưng, hạnh phúc đến quá nhanh, cuối cùng cũng sẽ hóa thành bọt biển, theo gió mà đi, bởi vì... cô lại thất hứa với anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.