Triệu Huyền Vi còn nghĩ lúc gặp Giảng Trung Khúc cô phải làm sao để cho hắn hiểu cô không hề có ý "thêm dầu vào lửa", cô chỉ là muốn giải thích mọi chuyện với mẹ nhưng thái độ của hắn thật khác thường, không tức giận, không lạnh nhạt trong ánh mắt chỉ thoáng lên một cảm giác bất ngờ vì sự xuất hiện của cô.
Triệu Huyền Vi ngồi nép vào người Giản Trung Khúc, vì chiếc ô lớn che trước mặt, đến ánh đèn cũng không hắt lên được khuôn mặt non nớt của cô nữa, cô cứ như vậy im lặng ngồi cạnh hắn, cô không thể nói chuyện, mà có nói cô cũng không biết nên nói gì, dù sao hắn cũng không phải là người sẽ nghe lời giải thích của cô.
Giản Trung Khúc thấy cô gái nhỏ bên cạnh dựa sát vào mình, cả người run lên, đến câu hỏi của hắn cũng không thèm trả lời, trong lòng liền dâng lên cảm giác khó chịu, trầm giọng hỏi:
"Sao không trả lời tao?"
Triệu Huyền Vi nhíu mày nhìn hắn, tên này bị nước mưa làm cho úng não à, cô có nói được đâu mà trả lời, nhưng không trả lời có khi nào hắn sẽ quăng cô ra ngoài kia không?
Triệu Huyền Vi nghĩ vậy đành bấm bụng cầm lấy bàn tay hắn, lòng bàn tay thiếu niên to lớn có thể bao trọn cả bàn tay nhỏ bé của cô, cô cẩn thận viết lên đó từng chữ:
"Tìm... Anh..."
Giản Trung Khúc cảm nhận được làn da mềm mại nhưng lạnh buốt vân vê trong lòng bàn tay mình, lông tơ hắn dựng đứng cả lên, cô viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-cuoi-cung-cua-em/2865779/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.