Trác Nhất Thành ôm lấy Thẩm Khiết thật chặt, anh cười khanh khách hôn lên cái đầu nhỏ vùi trong lồng ngực anh, nhẹ giọng nói:
"Ngại cái gì, ra khỏi đó lâu rồi mà..."
Lúc này Thẩm Khiết mới từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt cô tái nhợt, cả người run rẩy.
Trác Nhất Thành thấy cô như vậy liền bị doạ sợ, lo lắng hỏi:
"Tiểu Khiết em sao vậy? Có cần đi bệnh viện không? Cũng đâu phải em chưa từng làm chuyện đó, em sợ như thế làm anh hoang mang đó."
Thẩm Khiết cố lấy lại bình tĩnh trên khuôn mặt mình, cô cười nhẹ một cái nói với anh:
"Không sao mà... Lúc nãy ở trong đó hơi lạnh thôi."
"Thật sao?" Trác Nhất Thành nghi ngờ hỏi, đôi tay sờ lên trán cô mà kiểm tra.
Thẩm Khiết kéo tay anh xuống đặt lên má cô, giả vờ nũng nịu nói:
"Anh à... Em có chút việc, anh về nhà trước đi nhé."
"Việc gì? Anh đưa em đi."
Thẩm Khiết lắc đầu, dù là Trác Nhất Thành không nỡ xa cô nhưng anh cũng không phải là người thích kiểm soát, ràng buộc... Nếu cô có việc riêng của mình anh cũng sẽ không tùy tiện mà xen vào.
***
Thẩm Khiết như một cái cây chết đứng trước bia mộ của cha mẹ mình, trời mưa như trút nước ào ào đổ xuống thân thể nhỏ bé của cô.
Không biết Thẩm Khiết đang khóc hay nước mưa đã che đậy kín kẽ giây phút cô bất lực, yếu mềm nhất.
Thẩm Khiết quỳ xuống trước mộ cha mẹ, cô liên tục dập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-cuoi-cung-cua-em/2865731/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.