Ba Triệu đi đến ôm lấy hai cô vào lòng, mẹ Triệu cười lấy một bông hoa trong giỏ cài lên mái tóc xinh đẹp của Triệu Huyền Thanh, nhẹ giọng nói:
"Thanh Thanh của mẹ thật xinh đẹp... Con là đứa trẻ lương thiện... Mẹ mong muốn ngày sau khi con lớn lên dù không còn ba mẹ bên cạnh con vẫn sẽ giữ lấy nhân tâm của mình... Sống thật tốt... Hãy nghe mẹ nhé con."
Triệu Huyền Thanh kích động, trong trí nhớ của cô mẹ chưa bao giờ nói với cô những câu như thế này, đây là giả... Gia đình hạnh phúc là giả, Vi Vi đang ngồi trong lòng cô cũng là giả... Cô hét lên đau đớn nắm lấy tay ba mẹ mình:
"Đừng mà... Đừng mà... Con không làm được, đừng bỏ rơi con."
Nhưng đáp lại sự đau đớn cầu xin của cô, ba mẹ Triệu nắm lấy tay nhau cười hiền hoà nói:
"Thanh Thanh... Đối với ba mẹ chỉ cần hai con còn sống thật tốt là ba mẹ đã mãn nguyện... Đừng vì ba mẹ mà đắm chìm trong thù hận... Đánh mất chính con... Đánh mất những người con yêu thương."
Vừa dứt câu cả hai người đều dần dần tan biến trước mặt cô... Không gian hạnh phúc mà giấc mơ của cô dệt nên chìm vào một khoảng không vô định, Triệu Huyền Thanh tìm kiếm rất lâu, rất lâu, cô gọi tên ba mẹ và Vi Vi nhưng không có ai trả lời, cô chạy về phía ánh sáng le lói duy nhất trong không gian đó chạy mãi, chạy mãi... Đến khi có một tiếng gọi kéo cô về thực tại.
"Tiểu Khiết... Em sao vậy...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-cuoi-cung-cua-em/2865729/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.