An An trong lòng cảm thấybất bình, lúc ăn cơm vẫn còn bực bội, tại sao đi đến đâu hắn cũng nổi tiếng nhưthế? Đã vậy còn tự mãn: “Tâm Tâm sau này chắc chắn sẽ có con mắt tinh đời đểchọn bạn trai, đây là một cô bé cực kỳ thông minh”.
Ăn cơm xong đã đến támgiờ. Hai người nắm tay nhau thong thả bước dọc con đường cái hướng ra biển.Biển cách đường không xa, đi qua một bãi đất trống, len qua những bãi cỏ vàluống hoa, đi qua mấy nhà dân cứ hai ba người một hoặc cả gia đình đang trảithảm ngồi hóng gió.
Biển sâu hun hút, tối đenhòa với nền trời thành một màu đồng nhất hiện ra trước mặt. Trong bóng tối, tấtcả đều trở nên mờ mịt, chỉ có ngọn đèn tít tắp đằng xa báo cho họ biết hướng điđến bờ biển. Đi qua đám cỏ dại, giẫm lên bãi cát, đôi giày cao gót bị lúnxuống, cô phải nhấc từng bước từng bước một.
Càng đi gần về phía biển,cát ở dưới chân càng mịn, An
L An trong lòng cảm thấybất bình, lúc ăn cơm vẫnAn thích thú cởi giày, chân trần bước lên bờ cát mềmmại. Cô kinh ngạc thốt lên: “Woa, cát ở đây mịn thật, rất dễ chịu” rồi phấnkhích giơ đôi giày lên, ra hiệu bảo hắn cũng bỏ giày ra. Tiểu Vũ liền nghe theođể chân trần giống cô.
An An như một đứa trẻ,chạy nhảy la hét trên cát. Hắn xách giày, bám theo sau nhìn cô, khi gần khi xa,mờ mờ ảo ảo, hắn chỉ có thể thấy hình những tán hoa bay phấp phới trên áo cô,bất giác mỉm cười nhớ lại hình ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-chet-tiet-su-diu-dang-dang-ghet/3164498/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.