Trời đã dần chìm vào bóngtối, nhưng cái nóng của mùa hè vẫn còn sót lại, không khí oi bức trộn với vịbiển càng khó chịu hơn.
Cô đi qua khoảng sân củakhách sạn, chầm chậm tiến về phía trạm xe buýt, sẩm tối ngày hè, dòng ngườinhộn nhịp, ai cũng vội vã trở về căn nhà ấm áp và đầy hạnh phúc của mình. Mặcdù đi trong thành phố xa lạ này, nhưng An An lại không hề cảm thấy cô độc, bởivì ở đây còn có hắn. Cô khẽ mỉm cười, phát hiện tất cả mọi thứ xung quanh bồngtrở nên đáng yêu biết bao.
Trạm xe buýt thưa thótvài người đứng đợi, phần lớn đều là trở về nhà. Cô kiên nhẫn ngồi trên ghế,nhìn những chiếc taxi qua lại, mong đợi người sắp xuống xe kia là hình bóng màcô quen thuộc.
Đột nhiên, bên cạnh vanglên tiếng thút thít yếu ớt, sau đó ngày càng lớn dần, An An ngạc nhiên quayngười lại, cách đó không xa một cô bé chừng bốn năm tuổi đang ngồi bệtngay bênvệ đường, gào khóc. Cô tò mò đứng dậy đi tới, ngồi xuống gần cô bé, muốn vỗ lênvai đứa nhóc đó, nhưng bàn tay vừa chạm vào lập tức bị tránh ra. Đứa bé này cóvẻ rất nhạy cảm. Cô rụt tay lại, nhẹ nhàng ngồi cạnh nó, nhìn xung quanh khôngthấy có ai, chỉ có những người đi đường đang chỉ trỏ, nhất định cô bé này đã bịlạc rồi. Cách đây khoảng năm mươi mét có một siêu thị lớn, người ra người vàokhông ngớt.
Cô thử an ủi đứa nhóc:“Em à, có phải em bị lạc mẹ phải không?”. Khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt vừanghe tới mẹ liền ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-chet-tiet-su-diu-dang-dang-ghet/3164496/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.