Chương trước
Chương sau
Thứ hai, hôm nay phải tạmthời rời xa thành phố này.

Minh Minh đã đi từ sángsớm trong lúc cô còn đang ngủ say, trước khi ra khỏi cửa anh còn nhẹ nhàng hôncô một cái. Hôm nay không nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc, cô phảinhờ đồng hồ báo thức mới dậy được. Xách túi lên, trước khi mở cửaAn An còn quay lại nhìn một lượt khắp căn phòng, để đảm bảo tất cả cửa sổ đãđược khóa, các phích cắm đều rút khỏi ổ. Chẳng qua chỉ đi công tác hơn mộttuần, nhưng trong nhà không có ai nên phải chú ý an toàn hơn.

Đến công ty, đồng nghiệpđã có mặt đầy đủ. Mọi người điểm danh, sắp xếp hành lý, kiểm tra giấy tờ. Saukhi chắc chắn mọi thứ đều ổn thỏa, họ bắt đầu xuất phát.

Đứng ở phòng chờ, cô tậphợp vé máy bay và chứng minh thư của mọi người để đi làm thủ tục. Sau đó cầmbảng danh sách kiểm tra một lần nữa, lúc này mới phát hiện, mình là cô gái duynhất trong đoàn. Cũng chẳng sao, côchỉ đi công tác chứ có phải đi du lịch đâu,đúng không?

Sau khi hoàn thành thủtục An An đưa thẻ lên máy bay cho các nhóm trưởng rồi ngồi xuống ghế đợi, lấymáy ảnh ra chụp sân bay, thầm đoán xem chút nữa sẽ ngồi máy bay nào.

Đang lúc cầm máy chụplung tung thì điện thoại có tin nhắn. Hóa ra của Tiểu Vũ, cô vội mở máy đọc:“Trên độ cao ba mươi ngàn mét nếu nhớ tôi sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ? Lúc nàoxuống máy bay hãy nói tôi biết”. Cô phì cười, cậu nhóc thật đáng yêu, bảo cô quênthế nào được, vẫn khỏe chứ? Có phải cũng chuấn bị tham gia đợt đào tạo dành chonhân viên mới? Sự lo lắng mấy ngày hôm nay của An An đã được thay thế bằng tâmtrạng vui vẻ.

Nghe loa báo ra khỏi cửakhởi hành, cô hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, nở nụ cười tươi tắn,bước nhanh cửa lên máy bay. Xuất phát thôi, chuyến hành trình Đại Liên.

Cô ngồi ngay sát cửa sổ,nhìn những tầng mây ngoài kia, trong đầu lại suy nghĩ mông lung, Đại Liên vớithành phố này có giống nhau không? Món ăn có ngon không? Thời tiết ra sao? Côđều không biết, vì trước giờ cô chưa từng đi qua nơi này. Nhưng có một điều côbiết, ở nơi đó không có người cô muốn gặp. Đeo kính râm lên, dựa vào thành ghế,hơi nghiêng đầu sang một bên, người khác đều nghĩ An An đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nơi đây là độ cao ba mươingàn mét sao? An An ngẩn ngơ nghĩ đến lời hắn nói. Cô cười, chắc chắn vậy, bởivì đó là lời hắn nói mà.

Nhớ lại quãng thời gianquen biết hắn, cô dường như không hiểu gì về hắn. Hồi tưởng lại từ lần từ chốiban đầu, tiếp đó là thời gian cố tình giữ khoảng cách đến hiện tại. Ngoài đuaxe hắn còn thích gì nữa? Trước giờ cô chưa từng thấy hắn chơi cái gì khác. Ăngì cũng để cô chọn, ngay cả đồ uống cũng chọn thứ giống cô.

An An nhớ lại, có lần hắnbướng bỉnh muốn gọi Yakult cho cô, cô không muốn uống, nhưng hắn vẫn cứng đầugọi, cô rất ngạc nhiên, sao hắn cứ phải gọi cái đó. Kết quả, lúc ăn cơm cô hỏithẳng. Không ngờ rằng hắn nói, lần đầu tiên lúc cô mua nước ở tiệm, cô uốngYakult, còn gọi cho Minh Minh Coca. Cô giật mình, hét lên kinh ngạc: “Lúcnào?”, vì cô chẳng nhớ gì cả.

Vũ Minh không thèm để ý,bực tức nói: “Chẳng phải cô còn đòi cho anh ta chai lạnh sao?”, nói xong trừngmắt nhìn cô, hắn đang giận dữ. Chuyện này lâu quá rồi, ai nhớ nổi chứ, nhưngnhìn hắn tỏ thái độ như vậy, quả thật cô rất muốn véo mặt hắn. Bây giờ nhớ lại,An An vẫn không nhịn được cười. Cô không hề biết từ lúc nào Vũ Minh đã chú ýđến mình, còn ấn tượng của cô đối với hắn chính là cái lần đầu tiên cô lúngtúng đứng trước mặt hắn. Chỉ nhớ là lúc đó cô đứng như tượng, hoàn toàn khôngđể ý đến hắn, nhờ hắn giúp thì hắn lại né đi chỗ khác. Cô còn nghĩ là Tiếu Vũghét mình.

Vì vậy sau khi cô nghexong lời thú nhận của hắn, An An hoàn toàn choáng váng, cảm giác như bị trêuchọc nhiều hơn là ngạc nhiên, hơn nữa sự nghi ngờ vốn có của bản thân khiến côkhông thể thực sự xem xét mức độ chân thành của hắn. Nhưng càng gặp gỡ nhiều,cô càng nhận ra bên ngoài vẻ lạnh lùng đấy là sự nồng nhiệt, dần dần An An nhưbị hấp dẫn, muốn tìm hiểu xem con người này tại sao lại có sự mâu thuẫn ấy.

Tiểu Vũ không thích thânthiết với người khác, cũng không quen bộc lộ con người thật của mình ra ngoài.Cô hiếm thấy hắn mỉm cười với người ngoài, lúc nào cũng lạnh lùng, không hiểucòn cho rằng hắn thích làm ra vẻ. Nhưng chính vì thế càng dễ bị cuốn hút bởiđiều đó, rồi từ đấy hiểu hắn hơn và quan tâm đến hắn một cách chân thành.

Suốt chặng đường đi, kýức vui vẻ về hắn cứ hiện ra. Tráitim An An càng ngày càng rõ, hình bóngia đãtrở nên quan trọng với mình biết nhường nào, bất luận sau này ra sao, cô đềurất biết ơn hắn vì đã cho cô cảm giác được yêu thương là như thế nào.

Cuối cùng, máy bay cũnghạ cánh. Bước ra khỏi sân bay nhìn thành phố hoa lệ nhưng đầy lạ lẫm này, tâmtrạng cô mang cả lo âu và chờ đợi.

Đi hoàn thành công việcthật tốt nào, cho dù không chung một khoảng trời nhưng vẫn có thể dựa vào nỗinhớ để mỉm cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.