Ngồi trên xe do bên đốitác cử đến đón, An An mới lấy
điện thoại ra, do dự cónên nhắn tin cho hắn không. Lấy can đảm, cô thầm nhủ không thể nuốt lời được:“Hôm nay mới phát hiện ba mươi ngàn mét cũng không cao lắm, bởi vì có cậu têntiểu quỷ này đang dõi theo tôi”. Mặc dù miệng vẫn phàn nàn, nhưng trong lòngthấy ấm áp vô cùng, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
“An An, vừa báo cáo bạntrai à”, nhân viên kinh doanh Tống Bộ ngồi kế bên nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúccủa cô, không nén được trêu chọc.
An An sững người, ngượngngùng cười không trả lời. Phải rồi, chỉ cần nghĩ tới Tiểu Vũ là Minh Minh nhưbị quên lãng. Trái tim cô thắt lại, chẳng phải đã rời xa rồi sao, vậy thì tạmthời cứ quên đi.
Khách hàng ở Đại Liên xemra quy mô cũng nhỏ. Người được phụ trách tiếp đón mang họ Đồng, mọi người đềugọi ông là Đồng chủ nhiệm, một người đàn ông trên bốn mươi tuổi, nét mặt lúcnào cũng tươi cười, rất nhiệt tình. Đồng chủ nhiệm sắp xếp cho họ nghỉ ở kháchsạn Hải Cảnh, và vì chỉ có mình cô là nữ nên được ở hẳn một phòng riêng. Đồngchủ nhiệm bảo mọi người về phòng nghỉ ngơi trước, mười hai giờ sẽ mời họ đidùng cơm.
Bước vào phòng, toàn thânnhư thả lỏng, cô đóng cửa, bỏ túi xách lên bàn, bước tới kéo rèm cửa sổ. Từtầng năm phóng tầm mắt ra xa, phía trước là biển cả mênh mông, xanh ngắt, lấplánh ánh mặt trời, trông vô cùng mỹ lệ. Họ rất tế nhị, đặc biệt sắp xếp cho côcăn phòng nhìn ra biển.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-diu-dang-chet-tiet-su-diu-dang-dang-ghet/3164485/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.