Một phần là vì đồ của Thẩm Đình Nam mang tới nên Hoắc Cảnh mới tỏ thái độ gay gắt như vậy, cô thừa biết là anh không thích hắn ta thế mà cô còn nhận đồ của hắn, anh không muốn nổi giận với cô nhưng anh đương nhiên sẽ vứt hết đồ của hắn ta, một món cũng không chừa.
" Mẫn Nhi, ăn cơm thôi " khi nãy mẹ anh có gọi tới Hoắc gia lấy cơm trưa về cho cả hai cùng ăn.
" Em no rồi " cô nói xong thì quay mặt đi hướng khác.
Lại là cháo nữa à, lâu lâu cô ăn cháo một lần thì được nếu cứ bắt cô ăn mãi như vậy thì sao cô ăn được chứ.
" Tại sao lại không đói " anh ngồi xuống cạnh cô trầm giọng hỏi.
" Thiếu gia ăn đi, khi nào em đói thì em ăn " cô hời hợt đáp.
Nhìn vẻ mặt và cách nói chuyện của cô là biết đang giận rồi, để anh xem cô giận được bao lâu.
" Anh có nhờ trợ lý Phùng mua chút bánh ngọt cho em, vậy có nghĩa là em cũng không ăn luôn đúng không? "
" Ăn chứ, ai bảo em không ăn " cô nghe vậy thì liền bày bộ mặt hớn hở với anh.
Anh nhếch môi cười nhạt, từ lâu anh đã biết cô rất dễ nguôi giận, chỉ cần anh đánh vào trọng tâm là được.
" Em mới nói no kia mà " anh nói giọng đầy trêu chọc.
" Không no, em rất đói bụng "
Cô biết anh đang trêu chọc mình nhưng thấy anh cố gắng làm cô vui lòng nên là cô cũng không còn để bụng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-cung-chieu-cua-hoac-canh/919999/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.