Có anh ở lại bệnh viện với cô nên ông bà Hoắc đã về lại Hoắc gia nghỉ ngơi.
Hoắc Cảnh ngồi cạnh giường bệnh để đút cháo cho cô ăn, mọi hành động, cử chỉ của anh đều vô cùng cẩn thận.
" Thiếu gia, anh đã ăn gì chưa? " cô cất giọng hỏi.
" Vẫn chưa, em ăn đi "
Anh không ăn cũng không đói, quan trọng là cô, anh lo cho cô trước cái đã.
" Em no rồi, anh ăn đi " cô nghe vậy thì không ăn nữa
Anh cứ ngồi đút cho cô mãi thì khi nào mới đến lượt anh, cô cũng không muốn anh vì chăm sóc mình mà không màng tới sức khoẻ bản thân.
" Phải ăn hết, ngoan nào " anh nhất quyết ép cô ăn hết phần cháo mà quản gia Lê đã mang tới.
Làm sao anh không hiểu ý tứ của cô chứ nhưng cô yên tâm, không cần phải lo cho anh, với anh không ăn một bữa cũng không chết được.
Lưu Mẫn Nhi đành ngồi đó để anh đút từng muỗng cháo cho mình, cô muốn hỏi về chuyện của Võ Thu Hoài nhưng suy nghĩ lại vẫn là không nên, mắc công cô nhắc đến anh sẽ không vui.
* Reng..... reng..... reng *
Chiếc điện thoại trên bàn của anh reo lên.
" Hoắc Cảnh, chỗ của tôi không phải là nơi chứa người của cậu " Tô Niên lạnh giọng nói.
Hắn vừa về tới thì nghe thuộc hạ mình báo lại, anh tiếp tục đưa người đến chỗ của hắn thế nên Tô Niên mới gọi điện để trách móc anh.
Trong vòng một năm nay không biết anh đã đưa bao nhiêu người đến nhờ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-cung-chieu-cua-hoac-canh/919998/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.