Khoảng hơn 8 giờ sáng, Hoắc Cảnh đã làm xong tất cả mọi thủ tục xuất viện cho cô, bà Hoắc cũng có mặt để đón cô về lại biệt thự.
" Em về với mẹ trước đi, anh còn có việc ở công ty, nhớ nên đi đứng cẩn thận " anh đưa tay xoa đầu cô.
" Vâng "
Tài xế bắt đầu lái xe đi, công việc anh bận nên cô cũng không muốn làm phiền anh nhiều làm gì, cô đã khoẻ lên rồi với lại có bà Hoắc ở đây, anh không cần phải lo.
" Mẫn Nhi, hai đứa đã xảy chuyện gì chưa? " bà Hoắc hỏi.
" Chuyện gì là sao ạ? Mẹ Hoắc, mẹ muốn hỏi về vấn đề gì? " cô chớp chớp mắt với bà.
Cô chưa hiểu câu hỏi của bà Hoắc cho lắm, ý bà là sao?
" Ngoài ngủ chung ra thì hai đứa còn làm gì khác không? " bà biết cô vẫn chưa hiểu nên hỏi rõ ràng hơn một chút.
" Dạ không " cô nhanh chóng trả lời.
Tại sao anh lại hiền như vậy chứ? Đơn giản chỉ là ngủ chung thôi sao?
Bà đây thì lại mong có cháu bế bồng còn anh thì chẳng tiến triển gì hơn, cứ tình hình này bà phải đợi đến bao lâu nữa?
Thật tức chết bà.
Anh và cô đã tắm chung với nhau nhưng chẳng lẽ cô lại đi nói cho mẹ anh biết, chắc xấu hổ chết mất, vẫn là không nên nói ra.
" Hai đứa tranh thủ mau chóng kết hôn đi, mẹ sẽ chọn ngày tốt để tổ chức đám cưới "
Hả? Kết hôn? Cô không nghe nhầm chứ?
Anh và cô chỉ mới yêu nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-cung-chieu-cua-hoac-canh/920000/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.