Ngày hôm sau, trời vẫn chưa có nắng,mưa xuân ở thành phố này thường liên tục và dai dẳng.
Khi Lương Thần tỉnh giấc, Diệc Phong vẫn còn đang ngủ. Cô xoay người ngắm nhìnanh, mãi đến khi thấy mi mắt anh động đậy mới trở dậy.
Cô ngồi ở phòng khách một lát, sau đó kéo rèm cửa sổ rồi vào bếp chuẩn bị bữasáng.
Khi thư ký của Diệc Phong bấm chuông, cô đã hâm xong sữa, xe đã chuẩn bị ngoàicửa, xem ra tối qua anh đã thu xếp mọi việc.
“ Tôi đi gọi anh ấy, anh vào ngồi một lát”. Cô nói với người thư ký, nhưng vừaquay người định lên gác cô đã thấy Diệc Phong y phục chỉnh tề đang xuống cầuthang.
Người thư ký đứng dậy nói: “ Chào Tổng giám đốc”.
Diệc Phong gật đầu: “ Chào”.
“ Anh ăn chút gì hãy đi.” Lương Thần nói và đi vào bếp lấy đồ ăn.
Nhưng Diệc Phong đã đi theo cô, đứng tựa vào khung cửa hỏi: “ Em có món gìđấy?”
Cảm thấy giọng nói của anh có gì khác thường, cô quay ngoắt đầu lại, chăm chúnhìn anh. Chợt nhận ra sắc mặt anh tái nhợt.
Cô hốt hoảng đến gần: “ Anh sao thế?”
Mới nói vậy, thấy anh lắc đầu, cô đành im bặt.
Nhưng trong khoảnh khắc im bặt ngắn ngủi đó, hình ảnh Diệc Phong trong mấy ngàyqua đột nhiên lướt qua rất nhanh trong trí óc cô.
Bàn tay với những ngón tay dài, trắng xanh của anh nắm chặt khung cửa bỗng từtừ tuột ra.
Lương Thần kinh ngạc, tay vẫn cầm ly sữa, nghe thấy tiếng kêu thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-cho-doi-cua-luong-than/1954048/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.