Buổi tối về đến nhà cô đã thấy DiệpTử Tinh đứng đợi dưới lầu. Lương Thần ngẩn người khi nhìn anh, nhìn nụ cười đônhậu vô tư đó, cảm giác tội lỗi bỗng trào lên. Buổi chiều hôm nay, khi buôngmình trong nụ hôn bất ngờ, mãnh liệt đó, cô dường như đã quên hẳn sự tồn tạicủa Diệp Tử Tinh. Bây giờ anh xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mặt khiến côcảm thấy bàng hoàng, nỗi ân hận chưa từng có ập đến dày vò tâm can, lòng nhóiđau.
Hai người lên phòng, nấu cơm, Lương Thần có vẻ bất an. Khi thu dọn bát đĩa saubữa ăn, Diệp Tử Tinh đột nhiên giơ tay kéo cô đến trước mặt, nói nhỏ: “Tronglòng có gì không ổn phải không?”
“không” Lương Thần cố nở nụ cười nhưng rất gượng gạo.
“Em không phải là người biết che giấu”. Ngón tay Tử Tinh trượt qua tai cô, anhmm cười, nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng cúi đầu.
Lương Thần nhìn khuôn mặt Tử Tinh đang sát lại gần, đến phút cuối, cô nghiêngđầu tránh, cái hôn rơi vào má.
Lương Thần ngoảnh mặt, nhắm mắt, thở dài. Rốt cuộc là thế nào? Rõ ràng cô cảmthấy có lỗi với Tử Tinh, bây giờ tại sao lại từ chối anh?
“Em phải rửa bát”. Không dám nhìn Tử Tinh, cô vội trườn khỏi lòng anh.
Khi đã đứng trong nhà bếp, Lương Thần vẫn cảm thấy ánh mắt lặng lẽ nhưng gaygắt sau lưng, một sự yên lặng đến đáng sợ.
Lát sau, từ sau lưng cô có tiếng động. Diệp Tử Tinh giơ tay tắt vòi nước, xắntay ai: “Em nghĩ đi, để anh rửa.”
Bồn rửa không lớn lắm, Lương Thần bị thân hình cao lớn của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-cho-doi-cua-luong-than/132721/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.