Năm cuối đại học là năm vất vả nhấtcủa Tô Lương Thần. Tháng chín, Lăng Diệc Phong đi Mỹ. Vốn định hai người cùngđi nhưng vừa lấy được OFFER, gia đình bỗng điện thoại báo tin bà nội ốm nặng,có thể sắp qua đời, Lương Thần đành ở lại. Cơ hội du học còn nhiều, được bà nộichăm sóc từ nhỏ nên cô muốn ở bên và đưa tiễn bà.
Khi Lăng Diệc Phong đi, Lương Thần không ra sân bay tiễn. Hai người chỉ gọiđiện thoại cho nhau trước lúc máy bay cất cánh, Diệc Phong còn nói: “LươngThần, anh đợi em”.
Một tháng sau, bà nội qua đời. Lúc đầu Lương Thần rất đau buồn, nhưng những bấthạnh tiếp theo đó của gia đình khiến cô không thể chỉ nghĩ về nỗi buồn đó. Sautang lễ bà nội, công việc kinh doanh của gia đình vốn rất tốt bỗng dưng sa sút.Sự việc diễn biến quá nhanh khiến gia đình không kịp trở tay. Lương Thần thầmnghĩ có lẽ chuyện đã xảy ra đã lâu, nhưng cha đã giấu tất cả, mọi người mải lolắng vì chuyện của bà nên không ai để ý. Vả lại công việc làm ăn của cha đangtốt đẹp, ai có thể ngờ?
Nhưng Lương Thần tự hỏi, tại sao cô lại không sớm nhận ra? Khi điều trị cho bàgiai đoạn sau có rất nhiều hoá đơn cần thanh toán, mỗi hoá đơn mấy vạn đồng,chuyện này vốn không khó đối với gia đình cô nhưng hầu như mấy ngày sau cha mớithanh toán được. Khi bà nội đã hôn mê, cha càng bận hơn, cả ngày chẳng thấyđâu, khi xuất hiện, khuôn mặt cha luôn đầy nước mắt…Những dấu hiệu đó, cô nênsớm nhận ra mới phải.
Tuy nhiên khi nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-cho-doi-cua-luong-than/132722/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.