Cuối cùng Lương Thần cũng đưa đượcchiếc đĩa cứu tinh đến tay Đường Mật, cô thở phào nhẹ nhõm. Qua khe cửa, côthoáng thấy bộ mặt cau có, nôn nóng của vị khách, tuy nhiên, coi như vẫn cònkịp, cũng không đến nỗi bị Trưởng phòng Đại Lưu lột da.
Lại ngồi taxi, khắp người vã mồ hôi, người lái xe thấy mặt cô đỏ lựn, cười hỏi:“Cô đi đâu?”
Lương Thần thầm nghĩ một lát, quyết định đi theo con đường cũ.
Vừa rồi vội đi, chìa khoá nhà anh vẫn nằm trong xắc, lần này co đi thẳng tớiphòng Lăng Diệc Phong theo lộ trình đã định.
Người nằm trên giưởng nhắm mắt, quần áo chưa thay, chăn chưa gấp. Lương Thầnđến gần, nhất thời không thể chắc chắn anh có ngủ thật hay không, hình như vừarồi cô còn cảm nhận thấy cái nhìn lạnh tanh của anh.
Thời gian từng phút trôi qua, Lăng Diệc Phong vẫn ngủ yên. Trên vầng trán sángbóng của anh phủ một lớp mồ hôi mỏng, anh lạnh, thu người lại, rõ ràng là đangrất lạnh. Cô đi tới, kéo chăn đắp và đưa tay lên trán anh. Vẫn nóng ran.
Cô vỗ nhẹ vào vai anh. Như thế này không được, trên đường quay lại cô đã muamột ít thuốc, nhưng trước khi xác định được bệnh, cô không thể tuỳ tiện cho anhuống thuốc.
Nhưng theo cảm nhận của cô, hình như Lăng Diệc Phong cố tình không dậy, lúc đầuanh rõ ràng hé mắt nhìn cô, nhưng anh lại quay mặt vào trong ngủ tiếp. Cảm thấyánh mắt của anh mờ dần, cô càng sốt ruột, nắm vai anh lay gọi: “Lăng DiệcPhong, mau dậy đi bệnh viện…”
Cuối cùng cô gần như lôi người bệnh dậy. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-cho-doi-cua-luong-than/132720/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.