[...]
Bên trong rạp chiếu phim. Mọi người chạy táng loạn. Điềm Điềm cũng cảm nhận được sắp có nguy hiểm, cũng ùa theo dòng người đi ra phía ngoài.
Rầm...Rầm.
Bom hẹn giờ được đặt trong rạp phát nổ, những con người vô tội đã phải ngã xuống. Ai may mắn chạy kịp ra bên ngoài thì chỉ bị xây xát nhẹ.
Nhưng may mắn không đến với Điềm Điềm, Cô không ra kịp bên ngoài, bom nổ. Các mảnh tường bắn khắp nới. Khói bụi mù mịt bao quanh cả căn phòng.
Điềm Điềm bị một mảnh tường đè nặng lên chân trái. Không rút ra được. Mọi người xung quanh chỉ lo chạy trốn, không ai giúp cô cả.
Đau quá, hức.
Không được, bây giờ không phải lúc khóc.
Điềm Điềm tự trấn an bản thân.Ý chí muốn được sống đã tiếp thêm sức mạnh cho cô. Điềm Điềm lấy hết sức lực của bản thân, cuối cùng cũng nâng được vách tường lên được một chút. Cô nhanh chóng rút chân trái đang bị đè ra.
Khụ...khụ.
Khói bụi mù mịt, khiến Điềm Điềm khó hít thở. Cô gắng sức bám vào vách tường chưa đổ sập đứng lên. Lê từng bước chân cà nhắc đi theo dòng người.
- Á...đừng đẩy mà.
Điềm Điềm bị mọi người xung quanh xô lấn, chen đẩy. Ngã mạnh xuống nền, chân trái đau nhói, khiến cô không thể đứng lên lại liền, có một bàn chân to lớn đạp bên bàn tay của cô.
Điềm Điềm vừa đau, vừa cảm thấy bản thân mình thật vô dụng đã bật khóc nức nở.
- Phong...Chú ở đâu vậy? Em đau quá... hức hức.
Thời gian trôi quá, mọi người cũng đã chạy hết ra phía sảnh chính. Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-chiem-huu-ngot-ngao/241693/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.