[...]
Đang chìm trong bầu không khí, ngọt ngào lãng mạn. Thì không biết một người phụ nữ từ đâu đi đến.
- Tôi có thể ngồi chung không? Quán hết bàn mất rồi.
Không ai khác chính là cô ả Lục Trà ban nãy, chưa kịp đợi câu trả lời từ đối phương, Lục Trà đã tự nhiên kéo ghé ngồi bên cạnh Tử Phong.
Tử Phong nhíu mày khó chịu rõ ra mặt, nhưng cô ta vần mặt dày ngồi đấy.
- Cô ơi, cô bị gai cột sống hả? Sao ngồi đến cong cả xương sống luôn rồi kìa.
Điềm Điềm cũng bực bội không kém, cô ta của sáp sáp đến Tử Phong của cô, lại còn ỏng ẹo như con lăng quăng. Thật là ngứa mắt mà. Điềm Điềm ' thân thiện ' hỏi thăm cô ta.
Lục Trà ngoài mặt vẫn luôn giữ nụ cười công nghiệp có chút sượng trân, nhưng trong lòng thì tức tối không thôi.
- Chị rất khoẻ, không sao.
Tử Phong đứng lên, đi qua chiếc ghế đối diện Lục Trà. Còn thuận tiện bế luôn Điềm Điềm ngồi lên đùi mình.
Anh hơi tham lam gục mặt vào hõm cổ hít hà mùi hương cơ thể của Điềm Điềm, mùi thơm nhè nhẹ, tự nhiên khiến hắn dễ chịu hơn nhiều.
Không giống như ả Lục Trà kia, mùi nước hoa nồng nặc của cô ta khiến anh buồn nôn.
- Chú sao vậy?
Dáng vẻ mệt mỏi của Tử Phong làm Điềm Điềm khá lo lắng.
- Buồn nôn.
Điềm Điềm phì cười khi hiểu được hàm ý của anh. Chỉ hai từ cũng đủ khiến Lục Trà đen mặt. Hai người họ hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của Lục Trà đang ngồi đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-chiem-huu-ngot-ngao/241692/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.