[...]
Zill chào hỏi xong cũng kiếm cớ chạy mất. Tử Phong đi một mạch vào bên trong trung tâm thương mại, làm bộ ngó lơ Điềm Điềm.
Điềm Điềm lạch bạch chạy theo phía sau, rõ ràng hắn chỉ bước đi thôi, lại lại nhanh như vậy?
- Chú đi chậm thôi, Điềm Điềm theo không kịp.
Tử Phong dừng hẳn lại, đứng yên chờ mèo nhỏ chạy đến. Gương mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào. Điềm Điềm nắm lấy vạt áo của anh, ôm ngực thở hồng hộc.
- Phong...chú tôi làm gì sai sao? Chú dỗi gì em sao? Ban nãy còn bình thường mà. Chú...chú nói gì đi mà.
- Em ồn ào quá.
Đúng tôi dỗi. Còn không mau lại đây mà dỗ tôi.
Hắn dỗi vì Điềm Điềm gọi Zill bằng ' anh '. Hắn cũng đâu có thua kém gì tên Zill đấy đâu mà mèo nhỏ lại gọi hắn bằng ' chú ' cơ chứ?
Tử Phong đã đi chậm lại, chờ đợi bước chân chậm chạp của cô, nhưng lại không nghe thấy tiếng nói của Điềm Điềm lẽo đẽo bên tai nữa. Cũng chẳng thấy cái đầu nhỏ ở dưới ngực đâu.
Anh hoảng hốt quay người lại, thì thấy cô đứng cách hắn một khoảng khá xa. Tử Phong bước vội lại chỗ cô.
Mắt Điềm Điềm dần hiện lên một tầng nước, mũi hơi ửng đỏ, môi nhò mếu máo sắp khóc đến nơi.
- Chú quát em à? Hức...hức.
Tử Phong thấy mèo nhỏ khóc thì vô cùng lúng túng. Tay chân quơ quào chẳng biết để đâu.
- Tôi...tôi quát em khi nào?
- Không quát em mà nói to thế á...oa, huhu.
Điềm Điềm bật khóc thành tiếng, đây là lần đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-chiem-huu-ngot-ngao/241691/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.