Chương trước
Chương sau
Bên ngoài đã an toàn, Zill cùng thuộc hạ đã khống chế được tình hình xung quanh. Vẫn còn may, bom của bọn tép riêu đấy không phải là bom nguyên tử hạng nặng. Nếu không thì cả toàn trung tâm thương mại vững chắc này đã đổ sập từ lâu rồi.
Tuy là bom công suất thấp, nhưng bọn chúng đặt rất nhiều ở tầng tám. Cứ năm giây lại nổ một lần, Zill không thể đưa người lên trên đấy ứng cứu cho Tử Phong. Chỉ có thể đứng phía dưới tầng bảy chờ đợi bóng dáng của anh chạy xuống.
- Lão đại, lão đại. Máy dò tìm của chúng ta phát hiện được trong đống bom ấy, có một quả công suất rất lớn. Sau một phút nữa sẽ phát nổ. Sẽ làm tầng tám đổ sập hoàn toàn, thậm chí cũng có thể đổ luôn tầng bảy này.
Một tên thuộc hạ phụ trách dò tìm, hoảng hốt báo cáo lại tình hình. Zill lệnh cho hơn một nửa số người di chuyển xuống tầng dưới, Chỉ còn hắn và ba người thuộc hạ khác.
- Tử Phong, mau xuất hiện đi. Làm ơn.
Zill không ngừng cầu nguyện cho đôi trẻ.
- Còn bao nhiêu thời gian?
- Còn lại hai mươi giây. Lão đại bình tĩnh đi.
Thời gian cứ trôi qua, mãi cũng chẳng thấy Tử Phong đâu. Zill lo lắng muốn chạy lên trên đấy ứng cứu. Nhưng bị đám thuộc hạ ngăn lại.
- Lão đại, là ngài Tử Phong. Họ đến rồi.
Zill định thần lại, liên tục hết lớn cảnh bảo cho anh
- Nhanh lên, chỉ còn lại ba giây.
Thời gian chỉ còn lại ba giây, Tử Phong vẫn còn cách cầu thang một đoạn khá xa. Sẽ không kịp mất. Anh đứng trên tầng tám hét lớn.
- Đón lấy. Điềm Điềm mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội cậu.
Anh không do dự, ném Điềm Điềm xuống tầng bảy, Điềm Điềm cảm thấy cơ thể mình mất đi trọng lực, đang lơ lửng trên không trung.
Cả người cô được Zill bắt lấy chuẩn xác. Nhưng mà người đàn ông của cô vẫn còn ở phía trên kia. Liệu anh có làm sao không?
Đùng.
Tiếng nổ cuối cùng vang lên, tầng tám hoàn toàn sụp đổ. Cơ thể Tử Phong dần bị khói bụi, bom lửa bao phủ. Chúng từ từ nuốt lấy cả người anh.
- Không, đừng mà.
Tiếng hét thảm thiết của Điềm Điềm vang lên trong vô vọng. Cô ngất đi ngay sau đó, Zill nhanh chân bế cô đến khu vực an toàn.
[...]
- Đừng đi, chú đừng bỏ Điềm Điềm mà.
Cô gái nằm trên chiếc giường đang hôn mê, nhưng mi tâm nhíu chặt, tay đưa lên không trung quơ quào như muốn nắm lấy thứ gì đó, còn không ngừng nói mớ.
- Điềm Điềm, Điềm Điềm...tỉnh lại đi.
- Aaaaaaaa
Tiếng gọi của người đàn ông hơi xa lạ thức tỉnh. Ánh sáng làm chói mắt cô, phải một lúc sau Điềm Điềm mới nhìn rõ được mọi thứ xung quanh.
- Em cảm thấy sao rồi?
Điềm Điềm quan sát người đàn ông, thì ra là Max.
- Chú ấy đâu rồi?
- Việc này tính sau đi, em mới tỉnh lại sau hai ngày hôn mê, bây giờ cần phải ăn lấy lại sức.
Cô không trả lời Max, mà ngồi dậy ôm gối, nước mắt lăn dài trên bầu má trắng nõn của cô, tiếng khóc nức nở khiến ai nghe thấy cũng xót xa.
- Chú, chú...chú hứa sẽ không bỏ lại em mà...Phong, chú là đồ khốn nạn, sao chú lại thất hứa rồi... hức.
- Em bình tĩnh lại đi.
Điềm Điềm như chìm vào thế giới riêng do bản thân cô tạo ra. Bỏ ngoài tai những lời nói của Max, tấm lưng bé nhỏ đang không ngừng run rẫy, nấc lên từng đợt.
- Điềm Điềm, nghe tôi nói. Tử Phong vẫn chưa chết, anh ta vẫn còn sống. Em nghe rõ không?
Max nắm lấy bả vai của cô lắc mạnh, lớn tiếng nói với Điềm Điềm. Nghe đến việc người mình yêu vẫn còn sống, trong lòng Điềm Điềm vui không tả nỗi.
- Thật không? Em muốn gặp chú, anh dẫn em đi gặp chú đi. Xin anh.
Điềm Điềm nắm lấy cánh tay của người đàn ông, đôi mắt cầu khẩn, van xin. Vết thương trên mu bàn tay lại rỉ máu, ướt cả băng gạt. Nhưng điều mà cô quan tâm nhất bây giờ chính là được gặp Tử Phong mà thôi.
- Em ăn hết bát cháo, uống hết ly nước cam này đi. Anh sẽ đưa em đi gặp Tử Phong.
Y tá từ bên ngoài bưng đồ ăn vào. Còn cẩn thận băng bó lại vết thương trên mu bàn tay của Điềm Điềm. Băng gạt cũ được mở ra, vết thương nặng đến nỗi khiến y tá phải nhíu mày.
Cồn sát khuẩn được chậm lên miệng vết thương, Điềm Điềm hơi nhíu mày một tí. Nếu có Tử Phong ở đây thì cô đã khóc rống lên làm nũng với anh rồi.
Y tá cũng thầm khâm phục cô gái nhỏ trước mắt. Câu chuyện tình yêu của hai người nhanh chóng được đồn đi khắp nơi.
- Vết thương khá sâu, mặc dù đã được xử lý nhưng sẽ để lại sẹo. Em cũng đừng lo lắng quá, chỉ cần chăm bôi thuốc chống sẹo là được. Đừng để vết thương đụng nước, tránh nhiễm trùng.
Y tá ân cần dặn dò Điềm Điềm, cô cũng gật đầu qua loa. Chuyên tâm ngồi ăn hết bát cháo được đem tới. Cô muốn ăn thật nhanh để còn đi gặp anh.
- Chân trái của em bị chấn thương phần mềm đang bó bột, đành phải ngồi xe lăng vài tháng vậy.
Max không biết kiềm đâu ra một chiếc xe lăng đẩy vào phòng cô. Nhẹ nhàng bế Điềm Điềm ngồivào đấy. Thong dong đẩy cô ra ngoài.
⏩?! Thank You ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.