Tháng 8, nhà Trần Diệp bắt đầu nhiều lần tiếp khách, thân bằng hảo hữu, quen thân hay không quen thân cũng đều chạy đến trước mặt ba hắn nịnh bợ, cùng uống rượu ăn cơm, bảo là muốn làm tiệc tạm biệt. Mỗi ngày Trần Diệp cũng phải chạy ngược chạy xuôi, kiểm tra thân thể các loại, chứng từ trường học, một đống việc bừa bộn, ngày nào cũng trở nên bận rộn mệt mỏi.
Rốt cuộc có thời gian rảnh rỗi, hai chân liền như có ý thức tự động chạy đến trước cửa nhà Đàm Giám, nhấn chuông cửa, nửa ngày cũng không thấy ai trả lời. Vì vậy đành phải gọi điện thoại, dĩ nhiên gọi không được, nói đúng hơn là không ở trong vùng phủ sóng.
Trần Diệp ngây người một lát, thả điện thoại vào trong túi, chậm rãi đi tới thang máy, phát hiện đèn chỉ thị đúng lúc đang ở tầng trệt, liền lười biếng dựa vào tường mà chờ.
Tia sáng màu đỏ chớp nháy, rốt cục cũng “đinh” một tiếng cửa thang máy mở, Đàm Giám từ trong bước ra.
Hai người đứng đối diện nhau đều kinh hãi. Trong tay Đàm Giám cầm theo mấy túi đồ ăn, hiển nhiên là vừa từ siêu thị trở về.
Trần Diệp thay y cầm đồ vật trong tay, ý bảo y mở rộng cửa.
“Sao tới đây mà không gọi điện thoại?” Đàm Giám vừa mở cửa vừa nói. “Nếu như tối nay tôi có việc, cậu lại ở chỗ này chờ sao?”
Trần Diệp nói: “Tôi cũng vừa mới tới, đang chuẩn bị gọi điện thoại thì anh về.”
Đàm Giám cười rộ lên: “Sao lại trùng hợp vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/spider/2684966/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.