Trần Diệp thật sự đã làm được, tháng chín đi, đi đâu cũng không biết. Ý của ông già nhà hắn là muốn hắn giải quyết xong tấm bằng thạc sĩ bác sĩ, nếu chỉ là ra ngoài mạ vàng, vậy phải để vàng kim lóng lánh trở về mới được.
Kiều Tấn Vi nói: “Đệt, nói như vậy, mày mà đi… ít nhất cũng phải… năm năm!”
Trần Diệp liều mạng hút thuốc.
Kiều Tấn Vi còn nóii: “Khi trở về liệu có chuyện cảnh còn người mất không nhỉ?”
Trần Diệp nói: “Mẹ nó mày có thể đừng lảm nhảm vớ vẩn được không? Cái gì mà cảnh còn người mất?”
Kiều Tấn Vi vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Xem đi mày hiểu lầm rồi? Tao là nói sau khi mày quay về thì có khi tao đã có con rồi cơ.”
Trần Diệp hất tay hắn ra: “Con mẹ nó mày có biến thành lão yêu tinh cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
Ngực Trần Diệp thật phiền muộn, lại không nói ra được phiền muộn. Càng là những gì không có được lại càng muốn có, hắn khát cầu Đàm Giám có thể cho hắn chút gì đó, để hắn không đến mức rơi vào cảnh không cam lòng như vậy.
Kiều Tấn Vi không vì những lời khó nghe này của hắn mà tức giận, chỉ là chậm rãi nói: “Trần Diệp, thật ra mày có từng nghĩ đến chuyện đau dài không bằng đau ngắn?”
“Ý mày muốn nói gì?”
“Quan hệ của Đàm Giám và mày như vậy, khó có thể nói là không phải là chuyện tốt—- mày suy nghĩ một chút đi, nếu bọn mày thật sự yêu nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/spider/2684965/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.