Á Kha Lạp nhẹ nhàng ngồi dậy xuống giường, cô cố gắng bước đi cà nhắc tới trước cái gương lớn cạnh tủ. Nhẹ nhàng vén hết mái tóc dài thướt tha sang một bên trước ngực. Đứng quay lưng vào gương, cố ngoảnh mặt lại để xem vết thương ở lưng như thế nào.
Chiếc áo sơ mi loang trắng đen sau lưng đã rách ra vài phần, cũng đã chảy máu không ít. Cô nhận ra ngay bên phải sươn sườn của mình còn dính một miếng thủy tinh nhỏ.
Cô thở dài rồi lại cà nhắc đi tới khoá cửa phòng lại.
Sau đó đi tìm thử trong phòng chú có hộp sơ cứu nào không để lấy bông gòn, nhíp hoặc thứ gì đó có thể lấy miếng thủy tinh đó ra được, ngoài ra cô còn chuẩn bị khăn ướt và khăn khô.
Cô cẩn thận ngó xem có camera không. Phòng Nhất Hồ đương nhiên sẽ có. Thế là cô đành vào nhà tắm để làm. Để an toàn cô khoá luôn cả nhà tắm.
Á Kha Lạp lấy một cái khăn tắm ngậm vào miệng đề phòng mình bất ngờ hét lên. Người cô toát cả mồ hôi sau khi cởi áo.
Cô vật vã hơn nửa tiếng tự làm. Sau đó mặc lại áo, dọn dẹp mớ bông gòn và khăn bị thấm máu vào sọt rác trong phòng.
Sở dĩ Nhất Hồ bế cô hai lần mà không nhận ra bởi vì mái tóc dày, mềm mại của cô đã chắn giúp. Khi anh bế mái tóc cũng dính vào áo bị thấm máu, độ dày đã giúp cô thành công không bị nhận ra.
Cô ngồi trên giường muốn thức tới sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-van-dap-thi-vo-anh-van-la-em/3034464/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.