Nhất Hồ vừa chạy đến cửa thì thấy Á Kha Lạp đang đi chân trần giữa đống thủy tinh vỡ thì anh hét lớn, giơ tay ra cản.
"Tiểu Lạp dừng lại!"
Á Kha Lạp giật mình quay sang nhìn Nhất Hồ.
"Chú... con..."
Nhất Hồ thấy Á Kha Lạp bối rối, đôi tay cầm chắc cây đàn. Run từ cơ thể đến giọng nói. Anh dù đang thở đến đứt hơi vì chạy quá nhanh nhưng vẫn ôn tồn, chậm rãi an ủi Á Kha Lạp.
"Không sao cả! Không sao! Con... đừng cử động nữa, đứng im đấy! Chú sẽ qua chỗ con."
Nói rồi anh bình tĩnh đi vào. Á Kha Lạp thấy anh giẫm lên thủy tinh trên sàn, cô lo lắng bước tới cản. Nhưng cô quên mất mình chính là người không mang dép trong nhà nên đã bị thủy tinh đâm vào lòng bàn chân.
Nhất Hồ thấy vậy liền tới đỡ. Lo lắng quá hoá giận, lớn tiếng mắng cô.
"Con ngốc đấy à! Đã kêu là đứng yên đừng cử động rồi mà. Bước tới làm gì nữa vậy hả!"
Á Kha Lạp ấm ức nhưng không dám lên tiếng. Cô ngậm ngùi cúi mặt nhìn vết thương đang máu của mình. Nhất Hồ giựt lấy cây đàn cô đang ôm. Tuy hành động có vẻ mạnh nhưng Á Kha Lạp hiểu đó là chú ấy đang tức giận, nhưng chú ấy biết cây đàn có ý nghĩa thế nào đối với cô nên vẫn cất vào hộp trên giường rồi để đấy.
Mọi người trong nhà cũng đã chạy lên. Thấy cô đứng giữa đống thủy tinh, một chân co lên đang rỉ máu. Họ ai cũng lo lắng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-van-dap-thi-vo-anh-van-la-em/3034466/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.