An Cơ ngồi trong phòng, suy nghĩ nhiều lắm. Thứ nhất là bực cái tên khốn lúc sáng. Tên y là gì ấy nhỉ? Tử Tử Tả Tả gì đó chẳng nhớ nổi. Mà cũng chẳng cần nhớ để làm gì! Sao trên đời còn lắm người nhiều chuyện đến thế?! Có ai mượn y nhảy xuống đâu? Rỗi hơi thì ráng mà chịu, tự dưng làm An Cơ bị hoàng huynh cằn nhằn một chập.
Đó, đây là cái bực thứ hai nè. Hoàng huynh lúc nào cũng quá dễ dãi với kẻ dưới. Rõ ràng y đã mạo phạm đến một Hoàng Đệ, vậy mà hoàng huynh không thèm trách cứ lấy một câu!
“Y là ngự y riêng của An Hải, nếu không có gì quá thì đừng làm lớn chuyện. Hơn nữa lần này chỉ là hiểu lầm, y cũng có ý tốt muốn cứu hoàng đệ thôi. Lẽ ra hoàng đệ phải cám ơn y nữa mới phải…”
Đấy, nói thế chẳng khác nào muốn An Cơ chạy lại mà cảm ơn y? Một vị hoàng đệ đương triều chạy đi cảm ơn gã đã mạo phạm mình? Nực cười!!!
Nhưng mà lúc ấy khi An Cơ cãi lại, hoàng huynh đã khẽ lắc đầu rồi bỏ đi. An Cơ khiến hoàng huynh buồn? Trước giờ hoàng huynh chưa bao giờ có vẻ mặt đó. Chẳng lẽ chỉ vì y là thầy thuốc riêng của hoàng huynh An Hải mà được đặc ân?
Mười sáu tuổi, vị hoàng đệ hết sức sùng bái anh mình, chỉ còn nghĩ ra mỗi một cách: đi tìm cái gã khốn kia nói một câu cám ơn cho xong chuyện!
“Ta không làm phiền ngươi chứ?”
An Cơ đến gần, vẫn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-tu-tieu/2830024/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.