"Công tử người có nhìn thấy thuộc hạ không?" Sau khi Cao Lão bỏ tấm vải trên mắt Tần Lăng xuống, Tu Kiệt là người chạy lại hỏi đầu tiên, Minh Nghi cũng nhìn Sở Tiêu lo lắng: "Chắc là sẽ không sao đâu đúng không?"
Sở Tiêu gật gật đầu, thực ra không riêng gì những người ở đây, chính bản thân Tần Lăng là người lo lắng hơn ai hết. Nếu mắt mình quả thật không nhìn thấy nữa... sẽ không còn được nhìn thấy Mạc Nhiên thêm lần nào. Tần Lăng siết chặt hai tay lại lấy hết can đảm từ từ hé mắt.
Có một ánh nắng tràn vào, vì lâu không tiếp xúc với ánh sáng nên Tần Lăng theo bản năng lấy tay che lên. Minh Triết vui mừng: "Công tử người nhìn được rồi đúng không? Có nhận ra thuộc hạ không?"
Tần Lăng nheo mắt lại, hắn nhìn xung quanh một lượt vì lâu không thấy nên nhìn có chút khó khăn, mọi thứ đều mơ hồ không rõ. Nếu dơ bàn tay ra xa thì không thể nhìn rõ năm ngón, thế nhưng hiện tại bây giờ với hắn được như thế này là tốt lắm rồi, Tần Lăng vui mừng nói: "Tuy không rõ lắm nhưng vẫn nhìn tạm được."
"Vừa mới tháo băng nên mới như vậy, qua vài ngày nữa sẽ hoàn toàn khỏi thôi." Cao Lão vừa bỏ đám thuốc vào trong hộp thuốc vừa nói, Tần Lăng vội đứng lên khẽ cúi người xuống: "Đa tạ tổ phụ, nếu không có người mắt này của vãn bối đã không giữ được rồi."
Cao Lão cười cười xua xua tay: "Đa tạ gì chứ, vài ngày này vẫn phải cẩn thận bôi thuốc biết chưa?"
"Tần Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322664/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.