Bên ngoài vang lên toàn là lời chúc mừng náo nhiệt, Mạc Nhiên mơ hồ mở mắt phát hiện mặt mình bị một chiếc khăn đỏ che lấy. Y muốn bỏ ra nhưng không thể động đậy thân thể như của một người khác, nhìn qua tấm khăn mỏng cùng tiếng khách khứa bên ngoài, Mạc Nhiên cảm thấy rất quen thuộc. Hình như đây chính là khung cảnh ngày y thành hôn. Đây là chuyện gì đây? Tại sao y lại trở về ngày này, còn Tần Lăng đâu?
Như mong đợi Mạc Nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa bước vào, nhận ra đó chính là Tần Lăng, Mạc Nhiên vui vẻ hẳn lên muốn cất tiếng gọi nhưng không thể mở miệng nổi. Tần Lăng đã ngà ngà say tiến lại gần chỗ y đang ngồi, hắn nhẹ nhàng vén chiếc khăn lên.
Tầm mắt được mở rộng Mạc Nhiên cũng nhìn rõ hơn, thấy gương mặt quen thuộc kia Mạc Nhiên muốn nhào lên ôm chặt lấy, thế nhưng không hiểu sao gương mặt là của Tần Lăng nhưng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ. Tần Lăng trầm ngâm một lúc cuối cùng cũng nở nụ cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay y nói: "Sau đêm nay ngươi dù sao cũng đã trở thành người của ta. Hơi khó chấp nhận nhưng ta sẽ cố chăm sóc tốt cho ngươi... được không?"
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng đến thế, quen thuộc đến thế nhưng Mạc Nhiên lại cảm thấy xa lạ đến đáng sợ, nhưng trong đó cũng có một chút quen thuộc, như đã từng nghe câu nói này ở đâu rồi. Mạc Nhiên thấy tim mình đau nhói lên 'Ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi.' Không hiểu sao khi nghe câu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322663/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.