Tại ngôi nhà nhỏ nơi Mạc Nhiên ở tạm, vì Tần Lăng đã để hết ám vệ lại nên suốt năm ngày nay đều rất yên bình không ai đến quấy nhiễu. Thế nhưng trong lòng mỗi người đều rất lo lắng, hôm nay đã là ngày thứ năm, ngày cuối cùng sắp trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng Tần Lăng đâu.
Minh Nghi đứng ngồi không yên đi đi lại lại trong phòng, Mạc Nhiên thì vẫn nằm đó không một chút động tĩnh, Cao Lão ngồi ở cạnh nắm nhẹ lấy bàn tay y thở dài. Sở Tiêu xoa xoa trán, giọng điệu có hơi bực mình nói với Minh Nghi: "Ngươi ngồi im một chỗ đi được không? Đi đi lại lại như vậy thì Tần Lăng sẽ trở về?"
"Tần Lăng mà không về lỡ Mạc Nhiên có chuyện gì phải làm sao? Ta không bình tĩnh được như ngươi, huynh đệ của mình sống chết chưa rõ vẫn ở yên không một chút lo lắng!" Minh Nghi cũng bực mình quát lên.
"Ta ở yên cũng đâu có nghĩa là không lo, ngược lại là ngươi đi đi lại lại chỉ khiến người khác nóng lòng thêm."
"Đủ rồi đủ rồi, hai tên tiểu tử các ngươi muốn cãi nhau thì cút ra ngoài mà cãi." Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu trong ngày Sở Tiêu và Minh Nghi to tiếng với nhau, Cao Lão khó chịu nhíu mày nhìn hai người. Minh Nghi còn muốn nói thêm, nhưng người kia là ông ngoại của Mạc Nhiên nên cũng nể mặt vài phần cố nén cơn giận xuống, cậu 'hừm' mạnh một tiếng rồi quay mặt sang hướng khác.
Tu Kiệt vẻ mặt buồn bã, ở đây ai cũng lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322662/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.