Không biết trải qua bao lâu Tần Lăng mới khẽ động đậy tỉnh lại, hắn nhớ rằng mình đang hái Huyết Lưu Ly thì bị rơi xuống dưới vực, đây là đâu? Chắc là hắn vẫn chưa chết phải không?
Tần Lăng khẽ động đậy nhưng toàn thân chỉ truyền lại toàn cơn đau nhức, từ tay cho đến chân khắp nơi đều đau ê ẩm không thể cử động. Nhưng nơi này là nơi nào? Tại sao lại tối như vậy, hắn nhớ lúc mình rơi xuống trời đã sáng, không lẽ lại một ngày nữa trôi qua sao?
Không được! Không thể như vậy được, hắn phải nhanh chóng mang thuốc về cho Mạc Nhiên.
"A." Tần Lăng ngồi dậy, cơn đau làm hắn nhíu mày lại kêu lên một tiếng. Thực ra lúc rơi xuống hắn không biết vách đá này có sâu hay không, vẫn còn giữ được mạng coi như ông trời cũng thương xót rồi.
Nhận ra trong tay mình vẫn còn nắm chặt lấy một nắm cỏ Tần Lăng khẽ thở nhẹ một tiếng, cẩn thận cất nó vào sâu trong ngực. Hắn đứng lên nhưng chân bị thương, mà xung quanh chỉ một mảng đen tối mù mịt, chân vấp phải hòn đá một lần nữa Tần Lăng lại ngã xuống dưới đất.
Lúc này hắn mới thấy có gì không đúng, dù là ban đêm cũng không thể tối mịt như vậy được, không trăng không sao, không lấy đến một chút ánh sáng. Không lẽ...
Tần Lăng đưa tay sờ lên mắt mình, vừa sờ đến là một mảng ươn ướt mùi máu tanh sộc thẳng vào mũi, hắn có thấy đau nhưng khắp người đều đau như vậy, nghĩ rằng lúc rơi xuống vô tình va chạm phải hòn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322661/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.