Tần Lăng trở về được hơn nửa năm, hắn lén cho binh lính của mình trà trộn vào kinh thành. Thế nhưng cả kinh thành này khắp nơi đều là người của vương gia sao có thể qua mắt được ông ta? Đến Mạc Nhiên nhìn qua còn biết, y càng ngày càng cảm thấy bất an. Hôm nay vương gia sai Tần Lăng đến trấn ngoài thành để làm việc gì đó, còn y lại bị vương gia gọi đến vương phủ. Trần Lâm xoa chén trà trong tay nhìn Mạc Nhiên rồi nhẹ nhàng nói: "Vài hôm nữa ngươi trở về đi, bốn năm qua ngươi đã giúp ta không ít."
"Ông nói vậy là sao? Không lẽ ông..." Mạc Nhiên toàn thân run lên tim như lệch đi một nhịp, ngày mà y lo sợ không lẽ đến rồi sao?
"Tần Lăng mưu đồ tạo phản, lén lút đưa quân từ biên cương vào trong thành. Tần Thiên Vũ cố ý bao che, giết không tha." Trần Lâm nói mà sắc mặt không chút thay đổi, chuyện giết người với hắn cứ như là chặt một khúc cây nhổ một ngọn cỏ.
Mạc Nhiên hai tay run run lùi lại đằng sau lắc đầu: "Không, không được. Ông đã hứa với ta là sẽ tha cho họ!"
"Ai bảo tên Tần Lăng kia cứ muốn chống đối ta, nếu hắn không khởi binh ta còn tha cho hắn một mạng."
"Ta phải trở về... Ta sẽ không để ông đạt được mục đích!" Mạc Nhiên chân đứng không vững, hai mắt đỏ ửng chạy ra ngoài, tức tốc phi ngựa về hướng Tần phủ mà đi. Đằng sau Trần Lâm đặt chén trà xuống, tiếc nuối mà nói: "Muộn rồi."
Tần Lăng nhìn những binh lính đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322587/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.