"Ngươi có chắc là đi cùng ta không?" Mạc Nhiên nhìn con đường dài trước mặt quay qua hỏi Trác Phong, đây là đường duy nhất mà khi rút lui nhất định phải đi qua, nhưng nó đã bị vương gia mai phục sẵn.
"Người đã hỏi ta lần thứ ba rồi thế tử, người đi đâu ta đi theo đó! Trác Phong này nguyện sống chết theo người." Trác Phong giọng chắc nịch trả lời.
Mạc Nhiên còn muốn khuyên hắn, Trác Phong còn trẻ nếu bây giờ rời đi còn có thể lấy vợ sinh con. Y không muốn hắn phải đi mạo hiểm cùng mình, nhưng y biết có nói thêm hắn cũng không từ bỏ ý định nên cũng không nói thêm gì nữa. Mạc Nhiên rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, y đã quan sát qua chỗ này, chỉ có hơn năm mươi binh lính mai phục, người toàn bộ đều đã bị điều đi ở cuộc chiến trong thành. Có lẽ vương ra không nghĩ Tần Lăng sẽ còn mạng để thoát khỏi đó, thế nhưng y biết với sức của hắn sẽ đi được đến đây, vì thế y phải dọn đường trước cho hắn.
Nhưng chỉ với hai người làm sao địch được với hơn năm mươi người, dù võ công của mấy người này không giỏi nhưng cũng không phải dạng tầm thường. Mạc Nhiên hạ được một tên lại thêm một vết thương, từng nhát kiếm cứ thế chém qua người làm bạch y của y biến thành màu đỏ của máu. Đến khi chỉ còn lại mười người thì y và Trác Phong cũng đã gần kiệt sức, hai người bị vây lại ở chính giữa. Trác Phong lau vết máu trên mặt rồi quay qua nhìn Mạc Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322588/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.