Tần Lăng dẫn theo người ra biên cương, hắn như điên mà lao vào đánh trận mặc sống chết. Cũng nhờ hắn từng có kinh nghiệm trên chiến trường nên đánh đâu thắng đó, tuy có vài lần bị thương suýt nữa mất mạng nhưng vẫn giành thắng lợi. Hắn vừa đánh trận vừa lôi kéo người về phía mình, còn thu nhận được năm tên thủ hạ thân thủ tài giỏi là cánh tay đắc lực của hắn.
Những lúc rảnh rỗi, hắn một mình phi ngựa vào trong thị trấn xa xôi mà vùi mình vào kỹ viện, hết hoan lạc cùng mấy nữ nhân mặt hoa da phấn thì là uống rượu say khướt, nhờ vậy mà tửu lượng của hắn ngày càng tăng, dần dần thành uống mãi không say. Hôm nay tâm trạng hắn có chút phức tạp, hắn không ôm hôn mỹ nhân mà cầm bình rượu ngồi trên gác cao, vừa uống vừa thưởng thức ánh trăng trên trời.
Hương vị của rượu nhạt nhẽo chẳng thấm vào đâu làm Tần Lăng có chút bực mình, hắn lôi từ trong người ra một chiếc khăn tay thêu hình hoa đào. Suốt bốn năm qua hắn thỉnh thoảng lại lôi nó ra nhìn, có người hỏi hắn đây là khăn của ý trung nhân sao? Hắn mỉm cười trả lời: "Không phải, là của kẻ thù."
Chiếc khăn này nhắc nhở hắn không được lùi bước dù chỉ là một chút, hắn còn phải quay về, phải dày vò người kia. Đêm nay hắn thấy tâm trạng phúc tạp, suốt bao năm ròng rã rằng co cuối cùng Minh Châu quốc dâng chiếu xin hàng, trả lại vùng biên cương yên ổn. Điều này cũng có nghĩa là hắn sắp trở về kinh thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322586/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.