13,
Tôi bình tĩnh lại.
“Anh muốn tiếp tục làm thế thân sao?”
Bờ môi Tần Chiêu run rẩy, khó khăn gật đầu.
Thôi bỏ đi.
Tôi cười lên: “Tần Chiêu, anh không chỉ là một thiếu gia, còn là một thiếu gia có bệnh. Anh cho rằng anh là lãng tử quay đầu, nhưng tôi thấy, chẳng qua Tô Thanh Thanh không thể tiếp tục thỏa mãn mộng tưởng của anh nên anh đổi thành người khác để tiếp tục cùng anh diễn vở kịch tình sâu như biển.”
Tóm lại, tôi đã xem quá nhiều phim truyền hình, từng nghĩ tình cảm của con người vĩnh viễn, đàn hồi không bao giờ đứt, nên tôi mới cố gắng kéo tới kéo lui để thỏa mãn cơn n g h i ệ n xem phim của mình.
Sắc mặt Tần Chiêu tái nhợt.
“Anh thật lòng.”
“Anh thích Tô Thanh Thanh mười năm. Trong mười năm đó, có thời gian chúng ta quen nhau, cũng có thời gian chúng ta ở bên nhau, anh cũng chưa từng thích tôi.”
Tôi mỉa mai nhìn anh ta.
“Vậy mà chỉ trong vòng 1 năm rưỡi tôi rời đi, anh nói với tôi, anh nhận ra, anh hối hận, phát hiện tôi là một thói quen không bỏ được, anh không thể rời xa tôi…”
“Tần Chiêu, làm sao anh có thể khẳng định rằng tình cảm anh đối với tôi là tình yêu?”
Tay đang cầm thuốc của Tần Chiêu run lên, bờ vai khẽ cong, cúi đầu giống như không chịu nổi nữa.
“Không, Tô Yên, A Yên, anh sai rồi, anh hiểu rõ rồi, anh sai rồi.”
“Đi thôi. Anh có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-the-than/2715986/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.