12,
Tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, lúc tạm biệt cô hàng xóm, cô ấy kinh ngạc nói với tôi:
“Cô đã tìm được người cùng chạm vào bức tượng chưa?”
Được gọi là “thành phố tình yêu”, nơi đây có một bức tượng đồng nàng Juliet.
Người ta đồn rằng, nếu cùng người mình yêu chạm vào ngực của bức tượng thì sẽ gặp được may mắn và ở bên nhau mãi mãi.
Tôi sống ở đây nhưng chưa từng đi chạm vào tượng đồng, nên tôi chỉ đành tìm lý do giải thích.
Tôi cười cười: “Không, tôi không còn yêu anh ấy nữa.”
“Cô là cô gái tốt, nhất định cô sẽ tìm được tình yêu đích thực.”
Ánh mắt cô hàng xóm nhìn tôi tràn ngập thương xót: “Chúa sẽ phù hộ cô.”
Trong nửa năm tiếp theo, tôi rời khỏi đây, trở lại trại trẻ mồ côi tôi từng sống ở Trung Quốc.
Tôi mua một căn nhà gần đó, hằng ngày giúp trưởng khoa chăm sóc các em.
Ở đây có một số em gái bị cha mẹ bỏ rơi vì tư tưởng trọng nam khinh nữ, cũng có một số em bị bỏ rơi vì có khiếm khuyết.
Chúng đều giống tôi ngày đó, vừa mẫn cảm vừa cẩn thận vì sợ bị đuổi đi.
Một hôm, trưởng khoa nói có nhà tài trợ đến và nhờ tôi dẫn mấy đứa trẻ ra để cảm ơn.
Vừa bước ra tôi đã nhìn thấy Tần Chiêu.
Tần Chiêu nhìn thấy tôi cũng sửng sốt, ngón tay anh ta đang được một đứa bé dũng cảm nắm lấy, kéo về phía tôi.
Một số người hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-the-than/2715989/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.