Tôi được đưa vào một căn phòng làm việc rộng rãi, hẳn đây là phòng làm việc của anh, các thiết bị lắp đặt của anh rất có phong cách, trắng và đenđan xen khôgn có màu sắc dư thừa, chỉ có trang trí ở bên cạnh là màuxanh lục của cây cảnh.
“5 năm này em sống có tốt không?” Anh đưa tay vuốt đôi gò má không có một tia màu máu của tôi, cau mày.
“Cũng tàm tạm!” Ít nhất tôi có thể còn sống trở lại không phải sao, có thể lần nữa về gặp anh là tôi đã cảm thấy rất tốt rồi.”
“Trở về lúc nào?” Anh ôm tôi đến bên cạnh.
“Sáng sớm hôm nay vừa mới xuống máy bay.” Tôi tựa đầu ở trên vai anh,nhắm mắt lại cảm nhận hơi thở ấm áp đã lâu không xa cách này. Anh khôgntiếp tục nói chuyện nữa, lại lần nữa hưởng thụ lồng ngực và vòng ôm ámáp an tâm của anh.
ở thế kỷ 21 công nghệ truyền tin phát triển, dù xa ngoài vạn dặm trừchuyện tôi và anh có thể thường xuyên gặp mặt ra thì trò chuyện đã không phải vấn đề khó khăn, nhưng tôi và anh lại đứt liên lạc trong suốt 5năm ròng rã, trong 5 năm này tôi không có gọi điện thoại cho anh lấy một lần hay viết một cái mail cho anh, anh cũng không hề cố ý hỏi thăm tintức của tôi ở Mỹ, bởi vì song sinh ăn ý nói cho chúng tôi biết, nếu nhưtôi ở nơi nào nghe được giọng của anh thì bất luận sẽ có loại kết quả gì tôi cũng đều không để ý mà trở lại, mà anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-2/2102947/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.