Lần nữa bước vào căn chung cư trong trí nhớ này, dường như có một số thứ đã thay đổi, tôi nhớ đường phố nơi này vốn là có chút vắng lạnh, nhưngbây giờ hai bên lại đều là nhiều loại cửa hàng phồn hoa, tôi đi theo con đường trong trí nhớ dùng lại trước một căn nhà bình thường đơn giảnđang đóng chặt cửa, chiếc chìa khóa trong tay nắm chặt đến có chút đau,nhưng tôi lại vẫn như cũ không dám cắm chìa khóa vào khóa cửa, người lên lầu xuống lầu đã bắt đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi. Nhưng chínhtôi cũng không biết mình là đang sợ hãi cái gì.
Sợ anh đã chuyển đi nơi khác. Không đâu, trước khi lên lầu tôi đã xemqua, rèm treo trên cửa sổ vẫn y như cũ từ lúc tôi đi.... Sắc hoa (*)chưa từng thay đổi, vậy tôi rốt cuộc là đang sợ cái gì? Bàn tay nắm chìa khóa có chút phát run, thật vất vả mới cắm được chìa vào ổ khóa, nhẹnhàng xoay, khóa cửa cạch một tiếng được mở ra, thận trọng đẩy cửa, bêntrong nhà là một mảnh tĩnh lặng.
(*): màu sắc và hoa văn.
Tôi kéo hành lý vào phòng, nhìn căn phòng 5 năm qua chưa từng có ngườibước vào này. Bên trong bài biện cùng với lúc tôi đi gần như không có gì thay đổi. Vẫn giống khi đó như đúc, ly cà phê uống còn dư lại một nửađặt trên khay trà và cái gạt tàn thuốc đã đầy quá nửa.
Tôi đi tới trước khay trà cầm cái ly lên, tôi nhớ anh chỉ thích uốngnước trái cây và trà, cho tới bây giờ cũng chưa từng uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-2/2102946/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.