Ta im lặng. Càng không hề chột dạ mà bước ra ngoài. Nhưng khi vừa lướt qua nhau, ta lại bị nàng gọi giật lại "Tỷ còn quên một chỗ."
Khương Ngôn Hà khẽ nhếch môi. Nàng đứng thẳng dậy, cúi người áp sát về phía ta, khẽ nhướn mày. Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc bị rút ngắn. Hơi thở ấm nóng phả vào mặt, kèm theo hương thơm thoang thoảng.
Mùi hương ấy như len lỏi, xâm chiếm lấy ta. Ta hơi khó chịu, theo bản năng ngả người ra sau, nhưng lại bị Khương Ngôn Hà nắm lấy cổ tay. Nàng nhìn ta chằm chằm. Đôi mắt nàng sâu thẳm như mực, tựa hồ muốn hút ta vào trong đó. Nàng gằn từng chữ, ẩn ý: "Tỷ còn chưa kiểm tra ta."
Khương Ngôn Hà từ nhỏ đã có tính xấu. Nàng thích nhất là giấu đồ của ta.
Khi ấy ta nào biết được sự thật về việc được phủ tướng quân nhận nuôi. Ta vốn là kẻ vô tâm. Cũng chẳng nhận ra đám gia nhân kia khi lén nhìn ta, trong mắt họ đều ẩn chứa sự khinh miệt và thương hại. Ta chỉ biết phủ tướng quân có ơn với mình.
Nên dù biết Khương Ngôn Hà cố ý, ta vẫn vui vẻ bày trò chọc ghẹo nàng. Cho đến một hôm, ta vội vã đến chỗ sư phụ, tìm khắp nơi mà không thấy ngọc bội đâu. Ngẩng đầu lên, ta thấy Khương Ngôn Hà đang nhàn nhã đứng đó. Bỗng nhiên, gan ta lớn hẳn lên.
Ta nhào về phía Khương Ngôn Hà, sờ soạng khắp người nàng để tìm ngọc bội.
"Buông, buông ra!"
Khương Ngôn Hà sững sờ. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Nàng ngoài mạnh trong yếu, quát: "Ai cho phép tỷ đụng vào ta!"
"Tiểu thư mà không đưa ngọc bội cho ta, hôm nay ta sẽ bị sư phụ đánh c.h.ế.t mất."
Ta làm ra vẻ đáng thương, nhưng tay vẫn không ngừng tìm kiếm. Khương Ngôn Hà tức đến nghẹn lời. Nhưng vì ta chạm đúng chỗ ngứa, nàng chỉ biết cắn chặt môi chịu đựng, đôi mắt long lanh ngấn nước. Cuối cùng, nàng tức tối ném ngọc bội ra ngoài: "Cút nhanh đi."
Ta cũng chẳng giận, vui vẻ nhặt ngọc bội rồi chạy đến chỗ sư phụ.
Thế nhưng, từ đó về sau, Khương Ngôn Hà lại thích giấu đồ vật trên người mình. Ban đầu ta không hiểu vì sao. Mãi cho đến khi cùng nàng ra ngoài dự tiệc, ta thấy những tiểu thư khác trạc tuổi đều chơi đùa cùng nhau. Chỉ có Khương Ngôn Hà lẻ loi một mình trong đình.
Rồi ta nhớ lại mỗi lần ta nhào đến, tuy nàng giả vờ tức giận, nhưng niềm vui trong mắt lại không thể giấu diếm. Ta mới chợt hiểu ra. Hóa ra nàng muốn chơi cùng ta. Tiểu thư nhà tướng quân kiêu ngạo, không thể hạ mình xuống để mở lời trước cũng là điều dễ hiểu.
Vì vậy, ta thường xuyên đến gần Khương Ngôn Hà. Gặp thứ gì hay ho, nghe được chuyện gì thú vị, ta đều kể cho nàng nghe. Khương Ngôn Hà mỗi lần đều hừ lạnh, chê ta tầm nhìn ngắn.
"Một món đồ chẳng đáng giá mà tỷ đã vui mừng đến vậy, thật đúng là đồ vô dụng."
Giọng nói tuy đầy vẻ khinh thường. Nhưng ngày hôm sau, trong sân của ta lại có thêm không ít đồ vật quý giá. Nàng cau mày: "Cũng là ta không cần nữa thôi... Cất kỹ đi, kẻo người ta lại tưởng phủ tướng quân rộng lớn thế này lại bạc đãi một đứa trẻ mồ côi như tỷ!"
Ta cười hì hì nói tiểu thư thật tốt bụng,
Sắc mặt khó coi của Khương Ngôn Hà lúc này mới dịu đi đôi chút. Khi ấy ta thật lòng coi nàng như muội muội ruột thịt. Cho đến một lần Khương Ngôn Hà lại giấu đồ của ta, ta theo thói quen nhào tới thì vừa vặn bị phu nhân bắt gặp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]