Sắc mặt Khương Ngôn Hà cũng dần dịu xuống. Cho đến khi cầm y phục lên, có thứ gì đó rơi xuống. Là chiếc trâm gỗ Bùi Tiện làm hỏng. Ta cũng không biết mình đã bỏ vào lúc nào. Nhưng Khương Ngôn Hà lại nhìn chằm chằm vào chiếc trâm gỗ này.
Giọng điệu kỳ quái: "Thứ này, tỷ vậy mà vẫn còn giữ?"
Ta nhíu mày. Vừa định đi qua nhặt chiếc trâm gỗ lên, lại bị Khương Ngôn Hà nhanh tay hơn một bước. Nàng ta nắm chặt chiếc trâm gỗ. Ngẩng đầu nhìn ta, đột nhiên cười: "Khương Hòa, tỷ nhìn thấy trâm cài tóc thất điện hạ chuẩn bị cho ta rồi chứ?"
Tuy là câu hỏi. Nhưng lại dùng ngữ khí vô cùng chắc chắn.
Khương Ngôn Hà nói, chiếc trâm đó ban đầu đúng là tặng cho ta.
"Dù sao tỷ cũng cứu thất điện hạ, lại một đường hộ tống hắn về kinh, điện hạ cảm kích tỷ là chuyện nên làm. Nhưng ai bảo ta nhìn trúng chứ? Ta vừa muốn, điện hạ liền ngày đêm khổ luyện, nói là muốn làm chiếc tốt nhất tặng ta. Hắn vui lòng ban thưởng những chiếc trâm luyện tập bỏ đi kia cho tỷ, ta cũng không để ý. Dù sao tỷ chẳng phải là như vậy sao?"
Nàng ta từng bước ép sát ta. Nhưng nói rồi nói, lại mơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ cần cho chút ít ân huệ nhỏ, tỷ chẳng phải sẽ cảm động đến rơi nước mắt, đối xử với người ta hết lòng hết dạ sao?"
Những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-xuan/3740170/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.